• 360

Chương 468: Các người đừng đụng vào nói



Tổ Tâm...

Tố Tâm...
Ông ta yếu ớt quỳ trên mặt đất:
Anh xin lỗi, Tố Tâm, anh có lỗi với em!
Đúng lúc này, cánh cửa nhà họ Chân đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa mở ra.

Đồng tử của Chân Bộ Thông bỗng co lại.

Tiếng động này là...

Sao lại...

Chẳng phải con trai ông ta đã nói tối nay sẽ ở lại nhà bạn học của mình và sáng mai mới về nhà sao? Hôm nay con trai ông ta không thể về nhà được, con trai ông ta không thể...

Nhưng Chân Bổ Thông vừa mới nghĩ như vậy thì cửa lớn của nhà họ Chân đã bị mở ra từ bên ngoài.

Một cậu bé khoảng 11, 12 tuổi bước vào.


Ba, mẹ, con về rồi.
Nụ cười trên môi của cậu bé dần biến mất sau khi nhìn thấy những người trong phòng và ba mình đang bị đè lên tường, còn mẹ mình đang gục trong vũng máu.


Ba, mẹ...
Cậu bé mất kiểm soát, chạy nhanh tới bên cạnh mẹ mình, muốn đỡ thi thể đang nằm dưới đất của bà lên.

Nhìn thấy con trai mình, cả người Chân Bổ Thông như sắp sụp đổ đến nơi.

Ông ta liên tục lắc đầu với con trai mình.

Sau khi nhìn thấy cậu lao vào, ông ta liền hét lên với cậu:
Tiểu Dương, đi mau, đi mau! Tiểu Dương, lập tức rời khỏi đây ngay!
Có điều đã quá muộn.

Người đàn ông đứng sau lưng Chân Dương đã dí dao vào cổ cậu.

Lưỡi dao lạnh lẽo kể vào cổ, cách lớp da mỏng có thể dễ dàng cứa rách da cổ của cậu, thậm chí là lấy đi tính mạng của cậu.

Khi vừa mới bước vào cửa, Chân Dương chỉ nghĩ đến mẹ mình mà quên mất tình cảnh hiện giờ.

Lúc này có lưỡi dao kề vào cổ, Chân Dương mới muộn màng cảm thấy sợ hãi.


Các người là ai?
Cậu hoảng hốt nhìn ba mình cũng đang bị dao kề cổ:
Ba, chuyện này...

rốt cuộc là sao?


Chân Bồ Thông lộ ra vẻ mặt áy náy, không dám nhìn thẳng vào Chân Dương.

Thấy ba không trả lời, Chân Dương đánh bạo cảnh cáo những người trong phòng:
Tôi nói cho các người biết, ba tôi hiện là Phó chủ tịch Ủy ban thường vụ của nước Z.

Nếu các người giết ông ấy, nước Z nhất định sẽ điều tra đến cùng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người.


Sau khi nghe thấy câu này của Chân Dương, tất cả những người trong phòng đều nở nụ cười giễu cợt.

Người đàn ông mặt sẹo cầm dao dí vào cổ Chân Dương, nhìn cậu mỉa mai:
Thằng nhãi, mày tưởng chúng tao đến bắt ba mày mà còn sợ người của nước Z sao?

Các người...

rốt cuộc các ngươi là ai?

Muốn biết thì hỏi ba mày ấy.
Chân Bồ Thông giàn giụa nước mắt nhìn Chân Dương:
Tiểu Dương, là ba có lỗi với mẹ con.

Ba có lỗi với mẹ con, tất cả là lỗi của ba!
Người đàn ông mặt sẹo nhìn Chân Bổ Thông, cười nói:
Chân Bộ Thông, à, cái tên này thật khó nghe.

Nhưng bây giờ điều đó cũng chẳng quan trọng.

Con trai ông hiện đang nằm trong tay tôi.

Nếu ông không chủ động giao năng lực của ông ra, tôi sẽ giết nó.
Chân Bộ Thông nhìn Chân Dương, trong mắt có nỗi phân vân.

Nhưng vừa nghĩ tới việc những người này sẽ đi khắp nơi làm những chuyện mất hết tính người sau khi lấy được năng lực của mình, bất luận thế nào ông ta cũng không thể giao nó ra được.

Thấy Chân Bổ Thông do dự, người đàn ông mặt sẹo khẽ nhướng mày.

Chân Dương ngơ ngác nhìn Chân Bồ Thông:
Ba, đây rốt cuộc là chuyện gì? Bọn họ muốn thứ gì?
Chân Bộ Thông cắn răng, không thể thốt ra lời.

Khi ông ta còn đang lưỡng lự, con dao của người đàn ông mặt sẹo đột nhiên đâm vào vai phải của Chân Dương.

Trong nháy mắt, vai phải của cậu bị đâm thủng, máu tuôn như xối.

Chân Dương đau đớn kêu lên.

Người đàn ông mặt sẹo càng trở nên hung tợn hơn.

Hắn ấn con dao vào vai phải của Chân Dương.

Cơn đau khi con dao khuấy đảo da thịt khiến cả người Chân Dương co giật.

Con cái luôn là khúc ruột của cha mẹ, cho dù lòng Chân Bổ Thông vững như tảng đá, không muốn giao năng lực của mình ra, nhưng nhìn thấy con trai mình bị hành hạ như vậy, trái tim cứng rắn của ông ta liền sụp đổ ngay tức khắc.

Nước mắt lưng tròng, ông ta nhìn Chân Dương với bên vai phải đã máu thịt lẫn lộn:
Không, các người đừng đụng vào thẳng bé! Các người đừng đụng vào nó!
Người đàn ông mặt sẹo nở nụ cười kỳ quái.


Được thôi, ông không cho chúng tôi đụng vào nó cũng được.

Có điều...

ông phải đáp ứng yêu cầu của chúng tôi.

Chỉ cần ông cho chúng tôi năng lực của ông, tôi sẽ tha cho nó.


Tuy Chân Dương không biết những lời nói của người đàn ông mặt sẹo có nghĩa là gì, nhưng ba cậu là một người thanh liêm và chính trực, thứ mà ông muốn bảo vệ nhất định là vô cùng quan trọng.

Nếu nó rơi vào tay những người này, hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nối.

Là con trai của Chân Bổ Thông, Chân Dương đã thấm nhuần tư tưởng vì nghĩa quên mình từ lâu.

Cậu kiên định nhìn Chân Bộ Thông:
Ba, ba đừng đồng ý với họ.

Ba, con chết cũng không sao, nhưng không thể cho họ đồ của ba.

Ba, con không sợ chết.

Ba, con thật sự không sợ chết!
Lời nói của Chân Dương khiến đôi mắt Chân Bộ Thông lại nóng lên.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy, sao ông ta nỡ...

sao ông ta nỡ để con trai mình chết chứ?

Người đàn ông mặt sẹo đã lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn.


Chân Bổ Thông, rốt cuộc ông đã nghĩ xong chưa? Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nếu ông vẫn không giao năng lực của ông ra, tôi sẽ ra tay với con trai ông, để nó xuống đoàn tụ với vợ ông đấy!
Hắn đe dọa.

Chân Dương vội nói lại lần nữa:
Ba, ba không thể đồng ý với họ! Ba không thể đồng ý với họ được!
Chân Bộ Thông rơi nước mắt.

Thấy Chân Dương cứ luôn lay chuyển suy nghĩ của Chân Bồ Thông, người đàn ông mặt sẹo lại dứt khoát tặng thêm một nhát dao vào vai phải của Chân Dương, khoét ra một lỗ máu nữa.

Chân Dương đau đến mức không nói nên lời.

Sắc mặt cậu bắt đầu trắng bệch nhưng vẫn kiên cường cắn chặt răng, không để mình rên lên vì đau.

Nhìn dáng vẻ quật cường của con trai mình, trái tim Chân Bổ Thông đã mềm nhũn.

Con trai của ông! Cuối cùng, Chân Bộ Thông thật sự không thể tận mắt nhìn Chân Dương bị những người kia tra tấn.

Ông ta rơi nước mắt, nói:
Tôi đồng ý với các người, tôi đồng ý với các người! Tôi cho các người năng lực của tôi!
Cuối cùng người đàn ông mặt sẹo và những kẻ đi cùng hắn cũng nở nụ cười thỏa mãn.


Nói sớm thì vợ ông đã không phải chết, con trai ông cũng không phải chịu hành hạ.
Người đàn ông mặt sẹo nhìn Chân Bồ Thông và chế nhạo.

Còn Chân Dương đã đau đến mức không nói được thành lời nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm:
Ba, ba không thể đồng ý với họ được.
Sau khi buông Chân Dương ra, người đàn ông mặt sẹo đi tới trước mặt Chân Bổ Thông.

Chân Bồ Thông giơ tay ra:
Các người phải hứa là không được động vào con trai tôi!

Ông yên tâm, chỉ cần ông giao năng lực ra, chúng tôi chắc chắn sẽ giữ lời.

Huống hồ, con trai ông cũng chẳng có ích gì với chúng tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.