• 453

Chương 47: Vô đề


Bà cụ Bùi ôm lấy đầu mình, rên rỉ:
Đầu tôi đau quá!
Phó Thiên Thiên thoáng nhìn bộ bàn ghế bên cạnh phòng nghỉ rồi đỡ bà cụ Bùi đến đó ngồi.

Đợi bà cụ Bùi ngồi xuống, Phó Thiên Thiên mới đứng thẳng trước mặt bà:
Bà ơi, sân tập có nhân viên y tế.

Cháu nhờ người gọi bác sĩ tới khám cho bà nhé!
Bà cụ Bùi quan sát Phó Thiên Thiên từ trên xuống dưới, còn chưa nhìn xong thì cô đã định đi.

Bà lập tức túm lấy vạt áo cô.


Ôi chao, bà sắp không thở được nữa rồi, cháu vuốt lưng giúp bà cho dễ thở đi!
Bà cụ Bùi nói như thể hết hơi, vẻ mặt rất đau đớn, nhưng lực tay níu áo Phó Thiên Thiên lại rất mạnh.

Phó Thiên Thiên nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng cho bà.

Trước đây, khi ông ngoại của Phó Thiên Thiên còn sống, Phó Thiên Thiên rất hay vuốt lưng cho ông.

Thế là cô dựa vào kí ức của Phó Thiên Thiên mà vuốt lưng cho bà cụ Bùi.

Trong lúc Phó Thiên Thiên vuốt lưng cho bà, bà cụ Bùi không quên quan sát cô.

Mặt mày Phó Thiên Thiên xinh xắn, dáng vẻ hoạt bát, đặc biệt là đôi mắt rất trong, ánh mắt kiên cường chính trực, tính tình lương thiện.

Bà cụ Bùi đặc biệt nhìn thoáng qua mông Phó Thiên Thiên, vẻ mặt càng hài lòng hơn.

Sau này nhà họ Bùi bọn họ nhất định sẽ con cháu đầy đàn.

Bà mỉm cười nhìn vào mắt Phó Thiên Thiên:
Cô bé, cháu tên là gì?
Phó Thiên Thiên thấy bà không giống người xấu.

Hơn nữa, có thể vào được sản huấn luyện này, hắn cũng là nhân viên của sân huấn luyện, hoặc là người nhà của vệ sĩ nào đó.


Cháu họ Phú, Phó Thiên Thiên.

Tên rất hay!
Bà cụ Bùi lại hỏi:
Năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Trong nhà còn ai nữa không? Có mấy anh chị em...
Vì quá phấn khởi nên bà hỏi liền mấy câu.

Phó Thiên Thiên:
...

Bà à, bà muốn điều tra hộ khẩu nhà cháu ạ? Có phải tiếp theo bà sẽ hỏi nhà cháu ở đâu đúng không?
Phó Thiên Thiên nhíu mày.

Hai mắt bà cụ Bùi sáng lên:
Đúng đúng đúng, nhà cháu ở đâu?


Vừa hỏi xong, bà không khỏi chột dạ khi nhìn vào đôi mắt kiên cường chính trực của Phó Thiên Thiên.


À, bà...

bà chỉ hỏi bừa thôi.
Thấy sắc mặt của bà đã hồng hào, Phó Thiên Thiên liền thu tay về.


Bà ơi, cháu thấy bà đã không sao rồi, nhưng để an toàn, hay là bà đến bệnh viện kiểm tra nhé.

Cháu đi tập đây.
Bà cụ Bùi:
...


Vì Phó Thiên Thiên đã đề phòng bà nên bà cũng không hỏi nữa, chỉ dõi mắt nhìn cô đi đến sân tập.

Sau khi Phó Thiên Thiên rời đi, bà cụ Bùi liền lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.


Chuột con, tới đón bà đi.


Tập luyện liên tục ba ngày trên sân huấn luyện vệ sĩ của nhà họ Bùi, cơ thể của Phó Thiên Thiên đã có thể chịu được cường độ tập luyện của vệ sĩ nơi này.

Vào buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ, Bùi Diệp có việc ở công ty, không thể đưa Phó Thiên Thiên về nhà nên anh đã lệnh cho Sở Hành đưa cô về.

Phó Thiên Thiên ngồi ở ghế sau, nhắm mắt thư giãn.

Lúc xe chạy ngang qua một cao ốc, một cảnh tượng bỗng lóe lên trong đầu, khiến mặt cô biến sắc.

Xe vẫn đang chạy, Phó Thiên Thiên đột nhiên mở cửa xe nhảy xuống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.