Chương 477: Ân cần với phó thiên thiên ngay trước mặt bùi diệp
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1279 chữ
- 2022-02-10 01:00:46
Chiếc xe này kín bưng, không hề có ánh sáng, chẳng thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Thấy trên xe quá tối, mấy người Corwen không ai muốn lên xe.
Nhân viên đứng ngoài xe nói:
Các vị đặc phái viên, vị trí của căn cứ là nơi bí mật nên trước khi đến đó, bắt buộc phải đề phòng có người ghi lại toàn bộ lộ trình.
Mong các vị phối hợp.
Heidi không nói gì mà lên xe ngồi luôn.
Thấy thế, mấy người Corwen và Kaisen cũng ngồi lên xe theo.
Sau khi bọn họ đã lên xe, nhân viên khóa cửa xe lại.
Những người trong xe không thể mở được cửa từ bên trong.
Trong chiếc xe tối bít bùng, mọi người đi thêm nửa tiếng nữa mới dừng lại.
Nhóm Heidi là những người đến đầu tiên.
Sau khi xuống xe, bọn họ phát hiện đã đến nhà xe của căn cứ.
Trong nhà xe đèn đóm sáng trưng nhưng không có cửa sổ, không nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Do đó, bọn họ hoàn toàn không phân biệt được phương hướng.
Heidi nhanh chóng quan sát bốn phía với đôi mắt tinh tường, ghi nhớ khung cảnh xung quanh và từng cửa ra vào.
Chẳng mấy chốc, lại có vài chiếc xe nữa chạy tới.
Bước xuống xe là Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp và Ngô Danh.
Vốn dĩ bên căn cứ không cho phép Ngô Danh vào, nhưng phía quân đội đột nhiên gọi điện cho bên căn cứ cho phép anh ta đi cùng đoàn.
Những người xuống khỏi chiếc xe cuối cùng là Chung Bình Quân và hai thương gia giàu có khác, một người họ Lâm, một người họ Tưởng.
Tổng giám đốc Lâm và Tổng giám đốc Tưởng là hai thương gia của thủ đô.
Sau khi xuống xe, Chung Bình Quân và hai vị Lâm, Tưởng cùng mỉm cười đi về phía nhóm Bùi Diệp.
Thấy Chung Bình Quân đi đến, ánh mắt Bùi Diệp lóe lên một thoáng hung ác.
Trước thái độ thù địch của Bùi Diệp, Chung Bình Quân chỉ mỉm cười nhìn Phó Thiên Thiên:
Cô Phó, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Vi Chung Bình Quân chào hỏi Phó Thiên Thiên, hơn nữa hắn còn gọi cô là cô Phó chứ không phải là chị Bùi nên mặt Bùi Diệp lại xám xịt.
Anh ôm lấy bả vai Phó Thiên Thiên ngay trước mặt Chung Bình Quân, cười giả lả nhắc nhở hắn:
Cô ấy là vợ tôi, và đã không còn là cô Cả của nhà họ Phó nữa.
Anh nên gọi cô ấy là chị Bùi.
Chung Bình Quân cười xấu xa, vẫn không gọi Phó Thiên Thiên là
chị Bùi
mà nói với cô:
Phải rồi, cô Phó, mấy hôm trước có người gửi cho tôi một thùng trái cây, tôi đã mang biểu cho nhà họ Phó.
E rằng cô Phó vẫn chưa thấy.
Sau khi về, cô Phó nhất định phải nếm thử nhé, ngon lắm đấy.
Phó Thiên Thiên:
...
Khi không lại tặng trái cây cho cô? Bùi Diệp càng sa sầm sắc mặt.
Tổng giám đốc Lâm và Tổng giám đốc Tưởng đứng bên cạnh đều lấy làm khó hiểu.
Tuy họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều rất rõ ràng là Chung Bình Quân có ý với Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên là phụ nữ đã có chồng.
Không những thế, chồng của cô còn đang đứng ngay bên cạnh.
Chung Bình Quân trêu ghẹo cô như vậy, lá gan của hắn...
đúng là không hề nhỉ.
Bùi Diệp lạnh lùng nhìn chung Bình Quân:
Anh Chung thật nhiệt tình.
Tôi thay Thiên Thiên cảm ơn anh.
Sau khi về, chúng tôi nhất định sẽ nếm thử.
Chung Bình Quân khẽ chuyển động con người, không nói gì nữa.
Tổng giám đốc Lâm và Tổng giám đốc Tưởng:
...
Hai người họ vốn muốn chào hỏi Bùi Diệp, nhưng trước mặt đang có chuyện hay, họ cứ hóng chuyện đã.
Một nhân viên khác tới đón mọi người đi đến căn cứ.
Khi chuẩn bị vào căn cứ, bọn họ lại bắt đầu một đợt kiểm tra an ninh.
Trước khi đến lối vào chính, bọn họ trải qua tổng cộng ba lần kiểm tra, cuối cùng mới vào bên trong căn cứ.
Đoàn có tất cả mười ba người và đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ cho việc kiểm tra này.
Tổng giám đốc Lâm và Tổng giám đốc Tưởng đã hơi lớn tuổi, bị giày vò cả đoạn đường thế này, cả hai đều thấm mệt.
Khi bọn họ vào bên trong căn cứ, có một người đàn ông hơi lớn tuổi, trông giống như người phụ trách đi đến.
Ông ta đi tới trước mặt mười ba người, cung kính nói:
Xin chào các vị khách quý, mật danh của tôi ở căn cứ này là Tiểu Quang.
Tôi sẽ phụ trách dẫn các vị đi tham quan căn cứ.
Mời các vị đi theo tôi.
Nói rồi, Tiểu Quang đi trước, những người khác theo sau ông ta.
Buổi sáng chỉ đi tham quan một số khu vực bên ngoài.
Đây đều là những nội dung kỹ thuật đã được công bố nên mọi người cũng không hứng thú cho lắm.
Sau khi tham quan khoảng một giờ đồng hồ, mọi người được sắp xếp dùng bữa trong nhà ăn.
Do nhà ăn không có phòng riêng, bọn họ chỉ có thể dùng bữa trong sảnh lớn.
Căn cứ đã đặc biệt dành riêng một khu trong nhà ăn để bọn họ dùng bữa.
Nhưng vì điều kiện có hạn nên bọn họ phải ngồi chung với nhau.
Bàn ăn trong nhà ăn là loại bàn dài cho tám người với ghế ngồi kê dọc hai bên bàn.
Tổng giám đốc Lâm và Tổng giám đốc Tưởng có vóc người to béo, họ ngồi đối diện nhau, một người đã chiếm chỗ của gần ba người.
Những người còn lại ngồi bên cạnh hai ông.
Tất nhiên, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên ngồi gần nhau.
Tăng Nguyệt Nguyệt ngồi bên cạnh cô, Ngô Danh thì ngồi đối diện Tăng Nguyệt Nguyệt.
Lúc Chung Bình Quân bưng đĩa đồ ăn của mình tới, nhóm Heidi vẫn đang chọn món.
Hắn liếc nhìn những chỗ trống khác rồi ngồi luôn xuống trước mặt Phó Thiên Thiên.
Thấy thế những người có mặt tại đây đều cảm nhận được luồng hơi thở kỳ lạ dày đặc trong không khí.
Trước đó Chung Bình Quân nói rằng đã biểu cho nhà họ Phó một thùng trái cây, có lẽ mọi người đã nghe thấy cả.
Hắn thể hiện sự vn vã với Phó Thiên Thiên ngay trước mặt Bùi Diệp.
Hắn chọn ngồi đối diện cô trong khi vẫn còn nhiều chỗ trống khác.
Ý của hắn đã rất rõ ràng, không cần nói cũng hiểu.
Mọi người nhìn lướt qua Bùi Diệp.
Sắc mặt anh đã cực kỳ khó coi.
Nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp, e rằng anh đã xé xác Chung Bình Quân ra rồi.
So với sự tức giận của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên lại không để ý nhiều như vậy.
Ngồi ở đâu ăn, miễn sao có thể ăn no là được, bận tâm nhiều thể làm gì? Cô cúi đầu ăn món của mình.
Lúc này, Tăng Nguyệt Nguyệt ngồi bên cạnh Phó Thiên Thiên bỗng nhiên gắp một miếng sườn, bỏ vào đĩa của cô.
Thiên Thiên, cậu thích ăn sườn, cho cậu sườn của của tớ này.
Phó Thiên Thiên còn chưa lên tiếng thì Bùi Diệp ngồi cạnh cô cũng gắp một miếng sườn vào đĩa của cô.
Thiên Thiên, sườn này.
Đến đây, mọi người đều cảm thấy rất bình thường.
Ai ngờ, Chung Bình Quân ngồi đối diện Phó Thiên Thiên cũng gắp một miếng sườn vào đĩa của cô.
Cô Phó, cô thích thì ăn nhiều đi.
Phó Thiên Thiên:
...