• 360

Chương 489: Phó thiên thiên cũng hết sức khách sáo mà chìa tay ra với bùi diệp


Cô nhìn thấy tia sáng dịu dàng trong mắt anh.

Tuy Bùi Diệp không nói lời nào nhưng khi ánh mắt của hai người giao nhau, nh8iệt độ giữa họ đột nhiên tăng lên.

Đôi con người của Phó Thiên Thiên co lại, trong mắt cô cũng dâng lên nhiệt độ thiêu đố3t.
Tăng Nguyệt Nguyệt đứng ngoài cửa không xa, thấy Chân Dương đã đi vào phòng bệnh của Phó Thiên thì cũng nhanh trí mỉm cười bước vào.
Đã có
cái bóng đèn lớn
là Chân Dương ở đây, cô còn sợ gì nữa?
Chao ôi, sao đông vui thế này!
Thấy Tăng Nguyệt Nguyệt cũng đến tham gia náo nhiệt, ánh mắt lạnh lùng kia bỗng bắn về phía cô.
Tăng Nguyệt Nguyệt tỉnh bơ như không, nhìn đi chỗ khác.
May mắn thay, cuối cùng đã sắp kết thúc.
Trước khi lên máy bay, Heidi nhìn Phó Thiên Thiên đứng dưới đất với ánh mắt lóe lên sự nham hiểm.
Lần này, cô ta trở lại nước Z với tư cách đặc phái viên của nước W và cùng áo đấu với Phó Thiên Thiên.
Thấy đoàn đặc phái viên của Heidi đã lên máy bay hết, Phó Thiên Thiên để ý thấy ánh mắt Bùi Diệp hiện lên một thoáng chế giễu và nham hiểm khi nhìn chiếc máy bay trước mắt.
Cô khẽ nhíu mày.
Sau khi Bùi Diệp thu lại ánh nhìn, bắt gặp ánh mắt quan sát của Phó Thiên, anh mỉm cười và khoác vai cô:
Thiên Thiên, anh có một món quà muốn tặng em.
Cô nghiêng đầu, sau đó chìa tay ra với Bùi Diệp.
Nhưng cô ta không chiếm được chút lợi thế nào mà còn khiến bản thân rơi vào thế bị động.
Tuy nhiên, tình trạng này chắc chắn sẽ không kéo dài.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ tự tay giết chết Phó Thiên Thiên.
Anh thực sự muốn băm thấy người gõ cửa thành nghìn mảnh.
Vì đây là phòng bệnh nên Bùi Diệp cũng biết mình và Phó Thiên Thiên không thể tiếp tục chuyện còn dang dở nhưng anh vẫn rất tức giận.
Anh vừa đỡ cô xuống khỏi người mình, vừa nhìn chòng chọc vào cửa phòng bệnh với ánh mặt dữ tợn.
Sáng hôm sau, phái đoàn nước W chuẩn bị rời nước Z để về nước.
Bởi vì lần sang thăm nước Z lần này của phái đoàn đã gây ra náo loạn lớn nên nước W đã đặc biệt cử máy bay đến đón đoàn.
Một số quan chức nước Z đã tới tiễn bọn họ.
mợ chủ.
Chân Dương vẫn còn là một đứa trẻ nên không để ý nhiều như vậy.
Sau khi Trịnh Tiên nói xong, cậu hớn hở đi vào, nắm lấy cánh tay của Phó Thiên Thiên:
Chị Phó ơi, bây giờ chị đã ổn rồi chứ ạ?
Ánh mắt Phó Thiên Thiên trở nên ấm áp, cô xoa dịu Chân Dương:
Chị không sao.
Có ánh mắt sắc bén thình lình từ bên cạnh bắn tới chiếu thẳng vào bàn tay của Chân Dương đang đặt trên cánh tay Phó Thiên Thiên.
Chân Dương cảm nhận được sự nguy hiểm, bèn vô thức buông lỏng tay mình ra.
là rời khỏi đây.
Cô ta đã chán ngấy việc làm đại sứ chết tiệt này rồi.
Nếu đoán trước được sẽ có kết quả như ngày hôm nay, cô ta tuyệt đối sẽ không làm đặc phái viên gì hết.
Cô kéo tay Heidi, bịn rịn nói:
Dì Heidi ơi, dì sắp đi rồi, tôi thật sự không nỡ xa dì.
Khi nói những lời này, ánh mắt Tăng Nguyệt Nguyệt lóe lên sự ranh mãnh.
Nghe thấy Tăng Nguyệt Nguyệt lại gọi mình bằng dì, Heidi tưởng chừng như tức đến mức muốn hất tay cô ra.
Nhưng vì e ngại thân phận hiện giờ của mình, cô ta chỉ có thể gượng gạo, lẳng lặng giấy tay mình ra.
Tất nhiên, cô ta cũng không tự chuốc nhục vào mình mà đòi bắt tay họ bằng được.
Sau khi đi qua Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên sẽ là Tăng Nguyệt Nguyệt.
So với sự lạnh nhạt của Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên, Tăng Nguyệt Nguyệt vồn vã hơn nhiều.
Sau khi Phó Thiên Thiên sửa sang lại quần áo của mình, anh mới hằm hằm nói với bên ngoài cửa:
Vào đi!

Người mở cửa bước vào là Trịnh Tiên và Chân Dương.

Cậu chủ, Chân Dương nói rằng...
Trịnh Tiên vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Bùi Diệp.
Nhìn Bùi Diệp trước mặt, Phó Thiên Thiên bỗng nhảy lên, quấn hai chân vòng qua eo anh, đặt tay lên vai anh và cúi đầu 9nhìn mặt anh.
Sau đó, cô nhìn thấy trong mắt Bùi Diệp cũng bùng lên ngọn lửa thiêu đốt giống như cô.
Phó Thiên Th6iên khẽ nhếch miệng, cúi đầu hôn lên môi Bùi Diệp.
Khoảnh khắc hai bờ môi chạm vào nhau, dường như có một trận hỏa hoạn s5ắp lan ra.
Đôi chân dài của Bùi Diệp xoay một cái, áp lưng Phó Thiên Thiên vào sau cánh cửa phòng bệnh, hôn cô sâu hơn.
Những ngón tay của cô luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của anh.
Chết tiệt, anh ta đã ngắt ngang chuyện gì rồi?
Bởi nhìn thấy cảnh này nên câu nói tiếp theo của anh ta cũng ngắc ngứ.

Chân Dương muốn đến thăm mợ...
Tuy Phó Thiên Thiên đã chỉnh lại quần áo chỉnh tề những sắc mặt đỏ ửng của cô rõ ràng không giống màu đỏ bình thường.
Không những thế, qua mái tóc hơi rối của Bùi Diệp và quần áo lộn xộn cùng với chiếc cà vạt xộc xệch trên người anh, có thể nhìn ra được chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Tim Trịnh Tiên chợt đập loạn mất một nhịp.
Dĩ nhiên là trong nhóm người này cũng có cả hai vợ chồng Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp.
Lúc chia tay, nhóm Heidi đã bắt tay chào tạm biệt từng người đến tiễn đoàn.
Khi đến Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên, cả hai đều không đưa tay ra cho Heidi.
Một loạt tiếng gõ cửa
cốc cốc
vang lên.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, hai người đang rơi vào cuồng nhiệt đều sững lại.
Lúc này, trên trán và trên mu bàn tay của Bùi Diệp nổi gân xanh.
Động tác này của cô càng kích thích anh hơn, nụ hôn của hai người càng thêm mãnh liệt.
Bùi Diệp không thỏa mãn với điều đó mà đột nhiên nâng Phó Thiên Thiên lên, đi về phía giường bệnh.
Lưng vừa mới chạm vào nệm, cô dùng sức ở eo, tức thì xoay người đè anh dưới người mình.

Chúng ta có duyên thì sẽ còn gặp lại.

Tăng Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm, đáp:
Tôi tin rằng vào một ngày không xa, tôi và dì Heidi nhất định sẽ còn gặp lại.
Heidi liếc nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt, cảm thấy trong câu nói này có ẩn ý, nhưng cô ta tạm thời không muốn so đo thêm nữa.
Việc quan trọng nhất bây giờ...
Mỗi lần Bùi Diệp tặng quà, cô đều rất thích.

Bùi Diệp là chồng cô, việc anh tặng quà cho cô là lẽ đương nhiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.