• 360

Chương 498: Chúng ta đừng lãng phí đêm nay


Tuy nhiên, cô vẫn làm theo yêu cầu của Triệu Niên, cho xe dừng ở ngã tư.

Vừa đến ngã tư, Triệu Niên liền xuống xe, đi 8vòng qua ghế lái, mở cửa lỗi Phó Tâm Sênh ra khỏi xe.
Tôi muốn năm mươi triệu tiền mặt, chuẩn bị tiền rồi dùng một chiếc xe chở tiền tới cho tôi.
Sau khi lấy được tiền, tôi sẽ thả người.

Năm mươi triệu, anh thật đúng là tham lam.

Triệu Niên sẽ không làm hại em ấy đâu.
Phó Thiên Thiên lắc đầu:
Tạm thời tôi không lo về vấn đề an toàn của Tâm Sênh, tôi chỉ lo sau chuyện lần này, sợ rằng Tâm Sênh sẽ không chịu nổi cú sốc này.

Dù sao trước đây Phó Tâm Sênh rời khỏi tổ chức cũng vì Triệu Niên, vậy mà anh ta lại điên cuồng lợi dụng cô ấy.

Anh định khi nào sẽ thả Tâm Sênh ra?

Khi nào à?
Triệu Niên cười:
Muốn tôi thả cô ta, vậy phải xem cô thế nào đã.

Phó Thiên Thiên nheo mắt đầy nguy hiểm.
Rất có thể là anh ta đã phát hiện ra bọn họ đang theo dõi anh ta.
Nhất định là trước đó Phó Tâm Sênh đã nói với Triệu Niên chuyện ở nhà họ Phó nên anh ta mới làm ra chuyện như vậy.
Như Bùi Diệp nói, sớm muộn gì ngày này cũng đến, sớm biết sự thật có lẽ sẽ tốt hơn với Phó Tâm Sênh.
Khoảng chín giờ đêm, Phó Thiên Thiên nhận được điện thoại của Triệu Niên, sắc mặt cô hơi thay đổi.
Triệu Niên không hề tránh mặt Phó Tâm Sênh mà thương lượng với Phó Thiên Thiên ngay trước mặt cô.
Phó Tâm Sênh nhìn Triệu Niên với vẻ hối hận và căm giận.

Niên, hôm nay anh uống rượu, không được lái xe.
Nếu bị cảnh sát giao thông phát hiện s6ẽ bị treo bằng lái, hơn nữa còn bị tạm giữ xe.
Phó Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn nét mặt sau khi cúp máy của Bùi Diệp, trong lòng có linh cảm không lành.

Đã xảy ra chuyện gì?
Cô lo lắng hỏi.
Cô vô thức thắt chặt dây an toàn, sau đó nắm lấy tay vịn trên nóc xe.
Triệu Niên không tuân thủ luật lệ giao thông, vẫn phóng ẩu trong thành phố, rất nhanh đã bỏ xa đội xe của vệ sĩ nhà họ Bùi đang bám theo xe anh ta.

Cô Phó, à, không phải, bà Bùi, thật sự là đã lâu không gặp.
Triệu Niên nói với giọng thâm trầm.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nói:
Đúng vậy, đúng là đã là lâu không gặp, không có việc gì thì không đến gõ cửa.

Anh vừa mới nhận được điện thoại của đội vệ sĩ.
Triệu Niên cắt đuôi bọn họ rồi.
Mặt Phó Thiên Thiên chợt biển sắc.

Trừ phi cô không cần tính mạng của Phó Tâm Sênh, nhưng tôi biết, cô coi trọng tính mạng của cô ta nhường nào.
Cô cũng không cần cho người đến tìm tôi, cô biết đấy, tôi là một kẻ nghiện ngập.
Bùi Diệp an ủi cô:
Em yên tâm, anh sẽ cho người mau chóng tìm ra họ, hơn nữa...
thứ mà Triệu Niên cần là tiền, tạm thời Phó Tâm Sênh vẫn an toàn.
Vài giây sau, Phó Thiên Thiên lên tiếng:
Được, nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi, tôi cần thời gian để liên hệ với ngân hàng rút số tiền mặt lớn như vậy.

Không sao, tôi cho các cô một đêm, chậm nhất là sáu giờ sáng ngày mai, tôi nhất định phải nhìn thấy xe tiền mặt.

Được! Nhưng anh cũng phải nhớ, nếu Tâm Sênh mất sợi tóc nào, anh cũng sẽ không lấy được xu nào đâu.

Ok!

Trong một nhà máy bỏ hoang, Phó Tâm Sênh bị Triệu Niên trói vào cây cột.
Anh gọi điện cho tôi là có chuyện gì?

Chuyện cũng đơn giản thôi, chắc hẳn...
Triệu Niên cười nói:
Chắc cô đã biết, Phó Tâm Sênh đang ở trong tay tôi.
Đôi con người của Phó Thiên Thiên co lại.

Bây giờ em ấy ở đâu?

Cô yên tâm, cô ta hiện rất an toàn, nói cho cùng thì...
Sau khi rời khỏi nơi này, anh ta gần như cứ thấy đèn đỏ là vượt, lái thẳng qua ngã tư, không hề giảm tốc độ.
Phó Tấm Sênh cảm thấy sợ hãi.
Cô khó hiểu nhìn anh ta với vẻ sợ sệt:
Triệu Niên, anh sao thế3?
Triệu Niên kéo Phó Tâm Sênh, đẩy cô vào bên trong ghế lái phụ.
Nhìn thấy anh đi vòng qua ghế lái, Phó Tâm Sênh lập9 tức ngăn anh ta lại.

Mọi chuyện rồi sẽ qua, sớm muộn gì em ấy cũng phải đối mặt với ngày hôm nay, chỉ là sớm hơn dự kiến thôi.
Dẫu sao cũng sẽ ít bị tổn thương hơn khi em ấy càng lún sâu trong tương lai.
Phó Thiên Thiên không nói gì thêm.

Alô.
Cô bắt máy luôn.
Giọng của Triệu Niên lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia.
Khi lên cơn nghiện, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.
Tốt nhất là các cô đừng tới gần chỗ của chúng tôi, cũng đừng báo cảnh sát.
Câu này của Triệu Niên là sự uy hiếp trắng trợn đối với Phó Thiên Thiên.
Anh để em lái xe thì hơn.
Anh ta thậm chí còn không thắt dây an toàn 5đã đạp chân ga, khởi động xe, không đếm xỉa đến cô.
Anh ta lái xe rất nhanh.
cô ta cũng là bạn gái tôi.
Tôi vẫn thương xót cô ta.
Hình ảnh người đàn ông tốt của Triệu Niên trước đây mà cô nhìn thấy đã sụp đổ hoàn toàn.
Sau khi mất dầu anh ta, người của đội vệ sĩ nhà họ Bùi lập tức gọi điện cho Bùi Diệp.
Bùi Diệp nghe điện thoại của vệ sĩ gọi tới, sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị.

Triệu Niên, dùng Tâm Sênh để uy hiếp tôi, chẳng lẽ anh không sợ sẽ có hậu quả gì sao?


Cô nói vậy làm tôi sợ thật đấy nhé!
Triệu Niên nói giọng nham hiểm:
Phó Thiên Thiên, người đàng hoàng như chúng ta không nói chuyện mập mờ.
Còn mặt mày anh ta thì đầy đắc chí.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.