• 360

Chương 500: Cô sẽ buộc ông ta phải tới gặp cô


Cô nhìn về phía tòa nhà được xây bên bờ sông cách đó không xa.

Một vệt sáng màu bạc biến mất sau cửa sổ
Chỉ cần cô không mang lại tổn thất lớn cho Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên là tốt rồi.
Cô đã khiến họ phải lo lắng nên không thể tiếp tục để họ phải gánh chịu tổn thất cho cô nữa.
Nước sông đã nhấn chìm chiếc xe của Triệu Niên, không còn một dấu vết nào, đồng thời còn có thể n9hìn thấy vô số tờ tiền bay phấp phới trên mặt sông.
Số tiền đó...
Khi nhìn thấy cô ấy lên cơn nghiện, cô khó chịu đến phát điên, chỉ muốn băm vằm tên khốn đó ra thành từng mảnh.
Điều cô hối hận hơn cả là ban đầu đã không bảo Phó Tâm Sênh rời khỏi Triệu Niên sớm hơn.
độ cao hơn ba mươi tầng.
<8br>Lát sau, có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, người ở trên xe là Trịnh Tiên.
Anh ta nói với cô:
Cô Phó, lên xe đi.
Phó Tâm Sênh thoáng 3nhìn Trịnh Tiên rồi đưa mắt nhìn dòng sông.
Vì đánh bạc mà những người đó không cần cả mạng sống của mình.
Cô không phải Chúa cứu thế nên sẽ không ngăn cản những kẻ đã sa ngã kia.
Nếu có tranh chấp xảy ra, những tên đó sẽ xuất hiện.
Khi đến gần cửa sòng bạc, Phó Thiên Thiên, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đúng lúc gặp cảnh một người đàn ông bị mấy tên côn đồ lôi ra khỏi sòng và ném ra ngoài cửa.
Phó Thiên Thiên nheo mắt nhìn sòng bạc trước mặt.
Đây là một nơi bộc lộ bản tính cực đoan của con người.
Ngoài những tờ ở trên cùng và một xấp mà người của chúng tôi cho Triệu Niên xem thì những tờ tiền khác đều là giấy trắng.
Không có tổn thất gì đâu.
Nghe anh ta nói vậy, Phó Tâm Sênh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhiều người sa ngã như vậy, cô hoàn toàn không cứu được hết bọn họ.
Khi ba người Phó Thiên Thiên đi đến cửa sòng bạc, hai bảo vệ chặn cả ba lại vì họ thấy mặt cô rất lạ.
không phải là con số nhỏ.
Cô lo lắng nhìn những tờ tiền đó:6
Nhưng số tiền kia...
Triệu Niên chết là xứng đáng với tội lỗi của anh ta, chỉ tiếc là món tiền kia cũng đã rơi xuống sông cùng với anh ta.
Trịnh Tiên cười đáp:
Cô Phó, cô cứ yên tâm.

Mấy người có vé vào cửa không?
Cô hờ hững nhìn bảo vệ đó rồi khẽ vung tay lên.
Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai theo sau cô liền tách ra rồi mở chiếc vali đang xách trên tay.
Suy nghĩ của những người khác không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
Sòng bạc là nơi phức tạp, những người đến đây thuộc mọi tầng lớp.
Địa điểm gặp mặt nằm ở sòng bạc bên dưới chợ đen.
Lúc đến Thông U Các, cô đeo tấm mặt nạ da người mà Bùi Diệp đã đưa cho cô trước đó.
Đây là một người giàu sụ.
Mặc dù không phải ai cũng có thể vào sòng bạc của bọn họ, nhưng bọn họ rất chào đón những người có nhiều tiền.
Vì Triệu Niên mà Phó Tâm Sênh đã bị nghiện ma túy.
Phó Thiên Thiên gửi cô ấy đến trung tâm cai nghiện.
Độ dính của nó rất tốt, sau khi đeo lên mặt, nếu cô không thừa nhận thì chẳng ai phát hiện ra cô đang đeo mặt nạ da người cả.
Phó Thiên Thiên vốn dĩ có vẻ ngoài xinh đẹp, sau khi đeo mặt nạ da người, vẻ đẹp của cô lập tức bị hạ xuống mấy bậc.
Cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong chuyến đi tới thủ đô.
Thủ trưởng Cận rất hài lòng, ông khen cô vài câu rồi bảo cô trở về đội.
Bảo vệ cười tít mắt, kính cẩn khom người với Phó Thiên Thiên:
Thưa quý bà, mời bà vào!
Cô đi qua giữa hai bảo vệ.
Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai cũng đóng vali lại rồi đi theo sau cô.
Trong vali của mỗi người chứa đầy tiền mặt.
Nhìn thấy hai vali tiền, mắt hai gã bảo vệ sáng lên.
Sau chuyện của Triệu Niên, cô ấy càng trở nên lầm lì ít nói hơn, không còn thấy nụ cười như xưa nữa.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục ở trung tâm cai nghiện, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp rời khỏi đó.
Nếu không cô ấy đã không bị anh ta hành hạ đến mức này.
Nhưng cô càng căm ghét ma túy hơn.
Trong lòng Phó Thiên Thiên vô cùng căm hận.
Tên khốn Triệu Niên kia dám khiến Phó Tâm Sênh dính vào ma túy.

Không có tiền còn muốn đánh bạc? Ông muốn đánh bạc hà, thể ông có tiền không?
Người nọ lộ rõ vẻ điên cuồng và giơ cánh tay của mình ra:
Tôi không có tiền, nhưng tôi có cánh tay này.
Chẳng phải có thể đánh bạc bằng tứ chi sao?
Bảo vệ lại liếc nhìn ông ta với ánh mắt chế giễu, sau đó để ông ta đi vào.
Khi con người ta cực đoan thì sẽ làm một số việc cực đoan.
Vì thế trong sòng bạc có rất nhiều tên côn đồ chợ đen phụ trách việc giữ trật tự ở đây.
Thậm chí trong cô còn già hơn gần chục tuổi so với diện mạo ban đầu, đến nỗi mỗi lần nhìn mặt cô, Tiếu Nhiệm đều lộ vẻ khó diễn tả bằng lời.
Có điều, cô cũng không quân tâm anh ta nghĩ gì, quan trọng là che giấu được thân phận của mình.
Nó đã khiến cho không biết bao nhiêu gia đình phải gánh chịu nỗi đau, và không biết bao nhiêu người đã tan nhà nát cửa vì nó.
Sau khi Phó Tâm Sênh được đưa vào trung tâm cai nghiện, Phó Thiên Thiên đến quân khu trình diện.
Người này đã bị thương khắp mình, vừa định xông vào sòng thì bị ngăn lại.

Mấy anh cho tôi vào đi, tôi có thể thắng, tôi nhất định sẽ thắng mà!
Bảo vệ nhìn ông ta với vẻ giễu cợt rồi đạp ông ta ngã xuống đất.
Tuy nhiên, chỉ cần bước vào nơi này, bất kể trước kia là người thế nào, những tay cờ bạc cũng sẽ bị ham muốn thôi thúc, dần mất đi bản tính, sau đó tán gia bại sản.
Rất nhiều người đã mất hết của cải trong sòng bạc.
Bấy giờ cô mới theo Trịnh Tiến lên xe, rời khỏi cây cầu.
Trước khi rời đi, cô lại nhìn về hướng chiếc xe của Triệu Niên lao xuống, hai hàng nước mắt chảy dài.
Sau đó Tiêu Nhiệm gọi điện thoại cho cô, nói rằng đã hẹn gặp mặt với bên chợ đen vào lúc ba giờ chiều mai.
Buổi chiều ngày hôm sau, Phó Thiên Thiên trở lại Thông U Các, dẫn theo Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đi đến chỗ hẹn với ông chủ chợ đen.
Sau khi bước vào, Tiêu Nhiệm chào hỏi người trong sòng, nói rằng muốn gặp ông chủ của bọn họ.

Nhưng bọn họ lại bảo mấy người Tiêu Nhiệm tạm thời chờ trong lòng, với lí do là ông chủ của bọn họ đang bận.

Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tiêu Nhiệm và người trong sòng bạc, Phó Thiên Thiên không nói lời nào mà dứt khoát ngồi xuống một bàn đánh bạc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.