Chương 590: Coi anh ta như em trai
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1030 chữ
- 2022-02-10 01:11:35
Hai tên kia sửng sốt một lúc rồi đều nhìn Lương Tri với ánh mắt chờ mong.
Sếp à, không biết... anh định chọn ai tr8ong hai chúng tôi?
Lúc nói câu này, hai tên nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch.
Khoảng mười phút sau, tên buôn ma túy đã khai nhận với Lương Tri liên tiếp bị trúng đòn do trên đùi có hai vết thương đạn bắn, ảnh hưởng đến khả năng phát huy của hắn. Hắn dần dần gặp bất lợi, cuối cùng bị đồng
bọn đè xuống bóp cổ.
Những người đứng xem thấy vậy vẫn không nhúc nhích, cứ thế để mặc chúng giết nhau.
Lương Tri bình thản nói:
Ch3uyện này... tự chúng mày chọn đi.
Dứt lời, anh lùi về sau hai bước.
Hai tên kia ngẩn ra.
Tên kia mừng húm, bò dậy và vội vã rời khỏi đó. Trước khi đi, hắn không thèm nhìn đồng bọn đang nằm dưới đất lấy một cái, mà chỉ sợ những người của cảnh sát và quân đội sẽ giết chết mình.
Lữ Quảng vô cùng tức giận, muốn đánh gãy chân hắn ta, nhưng tiếc rằng Lương Tri đã ra lệnh, anh ta chỉ là người được yêu cầu phối hợp với nhóm của Lương Tri , vì vậy không dám thắc mắc về mệnh lệnh của anh.
Tuy nhiên, ngay khi tên kia chạy được khoảng trăm mét, Lương Tri thình lình rút ra một khẩu súng lục từ bên hông, không buồn quay đầu lại mà nhắm thẳng họng súng về một hướng,
đoàng
một tiếng, một viên
Đây chính là sự phản bội thật sự, giết chết đồng bọn của mình chỉ để được sống, đó là sự vô liêm sỉ đối với bọn họ.
Lữ Quảng chỉ muốn giáng cho hắn ta hai cái tát.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Lương Tri , xem anh sẽ giải quyết thế nào.
đạn được bắn ra.
Mọi người bị giật mình và đồng loạt nhìn về hướng súng bắn.
Bóng dáng tên kia gần như đã khuất ở góc đường, nhưng hắn đã bị Lương Tri bắn trúng khi rẽ ngoặt và cứ thể gục xuống.
Lữ Quảng vốn đang định chất vấn anh, lúc này lại không nói được chữ nào. Kẻ buôn ma túy kia đã chết, anh ta còn gì để nói đây?
Cuối cùng, Lương Tri nhìn anh ta, nói:
Đội trưởng Lữ, bây giờ anh còn có ý kiến gì nữa không?
Anh ta ngập ngừng, cười ngượng:
Tất... tất nhiên là không rồi. Đội trưởng Lương làm chuyện gì cũng có nguyên tắc của mình, đương nhiên là tôi không có ý kiến gì.
Một lúc 9sau, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai tên gần như tấn công nhau cùng lúc. Chúng ra tay vô cùng độc ác, chỉ muốn giết kẻ 6kia để mình được tiếp tục sống.
Đội của Lữ Quảng và cấp dưới của Lương Tri đều trợn mắt há hốc mồm trước màn giành5 giật cơ hội sống này.
Những chiêu bẩn thỉu như móc mắt, bóp dr... đều được vận dụng để đẩy đối phương vào chỗ chết.
Tôi nghe nói, đội trưởng Lữ vốn là người ngay thẳng, xưa nay không nói dối, không ngờ hôm nay gặp anh, đúng là người không bằng danh tiếng nhỉ?
Anh ta thở dài, bây giờ mới nói:
Vâng, đội trưởng Lương làm việc quả thật tàn nhẫn.
Lương Tri muốn giận thì giận, dù sao trong lòng đó là suy nghĩ trong lòng anh ta.
Cho chúng lựa chọn thật ra là một cách vô cùng tàn nhẫn, mà lúc đưa ra lệnh này, Lương Tri còn tỉnh bơ, thậm chí dửng dưng nhìn chúng chém giết nhau trước mặt mình, điều này không khỏi khiến những người
xung quanh càng sợ anh hơn.
Khát khao sinh tồn đã biến hai người vốn là đồng bọn trở thành kẻ thù. Một lúc sau đã bắt đầu thấy máu trên người cả hai tên.
Một phút sau, tên đó bị bóp cổ, cứ thể trợn mắt tắt thở.
Thấy hắn đã chết, tên còn lại sáng mắt lên, phấn khích nhìn Lương Tri , hào hứng nói:
Hắn chết rồi, các anh có thể tha cho tôi chưa?
Những người có mặt ở đây nghe xong đều tức giận cực độ.
Nhưng chỉ nghe anh nói một câu:
Để hắn đi đi.
Lữ Quảng nhìn anh với vẻ ngạc nhiên:
Đội trưởng Lương, anh nói gì? Để hắn đi sao?
Đúng.
Lương Tri thờ ơ đáp.
Phải nói rằng tác phong làm việc của Lương Tri vừa cương quyết vừa dứt khoát. Có điều, cách thức hơi tàn nhẫn.
Anh muốn nói là tôi quá tàn nhẫn với họ, đúng không?
Lương Tri giống như con giun trong bụng Lữ Quảng, nói ra hết suy nghĩ của anh ta.
Không, không có!
Lữ Quảng vội phủ nhận.
Nhưng Lương Tri lại không tức giận mà chỉ hờ hững giải thích:
Những kẻ buôn ma túy này đều là những kẻ cực kỳ độc ác, dùng cách bình thường không làm chúng khai ra được. Bọn chúng buôn lậu ma túy, gây họa
cho nhân dân, khiến nhiều người tan nhà nát cửa, lưu lạc khắp nơi, tội ác tày trời. Bọn chúng tỏ ra yếu đuối lúc sắp chết chẳng qua là để lừa gạt ánh mắt người khác, chứ không thể lấp liếm hết tội ác và sự xấu xa.
Vừa rồi tôi chỉ thăm dò chúng thôi, nếu như họ thật sự có thể chơi trò may rủi với tính mạng vì người kia, tôi sẽ tha cho chúng. Vì người chính trực còn có thể cứu được, còn loại người vì lợi ích cá nhân như chúng, để
lại trên đời này cũng chỉ là tai họa.
Lữ Quảng nghe hết những lời anh nói. Đúng vậy, vài thủ đoạn đặc biệt mà có thể giải quyết phiền toái không cần thiết thì cũng là một kiểu xét hỏi vụ án. Ngoài ra, Lương Tri ra tay dứt khoát như thế này, anh ta thật
sự không bằng anh.
Cuối cùng, anh ta cười:
Đội trưởng Lương, thật ra anh có thể không cần giải thích, những chuyện này, chúng tôi đều hiểu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.