Chương 595: Người đó nói mình họ bùi
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1142 chữ
- 2022-02-10 01:11:35
Bởi lẽ, sau lưng đội vệ sĩ nhà họ Bùi dù sao cũng là tập đoàn Bùi thị, cho nên những thứ mà họ để lại trong căn cứ đều là nhữn8g thứ công nghệ cao, thậm chí còn tân tiến hơn thiết bị của cảnh sát. Mấy cảnh sát sau khi
tới xem thì không khỏi cảm3 khái. Bây giờ thiết bị của địch ngày càng tân tiến, thảo nào khi bọn họ muốn tiêu diệt bọn chúng, bọn chúng luôn trốn thoát 9một cách ranh ma.
Bọn họ luôn quy kết việc này là do vũ khí của chúng tiên tiến hơn vũ khí của mình, chứ nhất quyết k6hông chịu thừa nhận là thực lực của bọn họ không bằng bọn chúng.
Nghĩ đến đây, Lữ Quảng luống cuống giải thích:
À, ờ... đội trưởng Lương, anh đừng hiểu lầm, tôi... tôi chẳng qua là cảm thấy anh có thể đã mệt. À không... Không phải tôi nói sức khỏe anh không tốt, tôi chỉ là...
Vì chột dạ nên anh ta lên tiếng giải thích, nhưng càng giải thích lại càng thấy rối hơn.
Lương Tri nhíu mày, liếc nhìn anh ta, sau đó ngồi xuống cái ghế mà anh ta mang đến, lạnh nhạt nói:
Cảm ơn.
Lữ Quảng hừ nhạt:
Họ Bùi à? Có thể là ai được nhỉ? Cậu nói là anh ta muốn xin lỗi đội trưởng Lương? Xin lỗi chuyện gì? Thấy sang bắt quàng làm họ hả, đi, ra đuổi anh ta đi.
Lương Tri đột nhiên nói:
Cho anh ta vào.
Rõ!
Nhờ có thiết bị tiên tiến của đội vệ sĩ nhà họ Bùi đ5ể lại làm hậu thuẫn, bọn họ nhanh chóng liên hệ với cảnh sát, tiếp nhận hệ thống của cảnh sát, dùng mạng lưới camera giám sát của cảnh sát,để tìm vị trí của bọn
buôn ma túy trên toàn thành phố.
Có điều, bọn chúng rất ranh ma. Sau khi bị bọn họ truy kích, những kẻ đó đã lẩn trốn ở nơi không có camera giám sát. Mà nơi đó giao thông chằng chịt, muốn tìm được bọn chúng quả thật là điều đã khó càng khó
Lương Tri là một trong những đội trưởng của đội đột kích Hắc Ưng. Người có thể vào đội Hắc Ung đều không phải người bình thường mà phải lăn lộn từ cấp bậc thấp nhất, thực lực phải mạnh đến trình độ nhất định
mới được tuyển vào đội, cộng thêm việc chịu sự huấn luyện trong thời gian dài, nên tổ chất thể lực từ trước đến nay của họ đều hơn hẳn người bình thường.
Anh ta bảo Lương Tri ngồi như vậy đúng là vẽ vời thêm chuyện. Lương Tri sẽ không nghĩ anh ta cố ý khinh thường anh chứ?
Trong lúc bọn họ đang chờ trinh sát về báo lại, một thành viên của đội phòng chống ma túy chạy nhanh vào phòng.
Đầu tiên đội viên đó chào Lương Tri rồi mới chào Lữ Quảng.
Về việc thành viên của đội mình chào Lương Tri trước, Lữ Quảng cũng không hề cảm thấy có gì không ổn. Bây giờ Lương Tri là tổng chỉ huy của hai đội bọn họ, có việc gì đương nhiên là phải báo cáo với anh trước.
Lữ Quảng:
...
Anh ta không muốn cho người đó vào, nhưng Lương Tri đã lên tiếng, anh ta cũng không tiện nói gì thêm. Nhưng anh ta vẫn không yên lòng mà nhắc nhở anh.
Đội trưởng Lương, hắn ta chọn lúc này để tới đây có thể là trinh sát của bên địch, cố ý nói quen biết với anh để tới tìm hiểu tình hình. Anh đừng bị hắn lừa.
Có chuyện gì không?
Lương Tri nhìn viên cảnh sát kia.
Báo cáo đội trưởng, ngoài cửa có người muốn gặp anh.
Lữ Quảng thay đổi sắc mặt:
Là ai?
thêm.
Bọn họ đã cử người chia ra mấy hướng để tìm vị trí mà bọn buôn ma túy có thể ẩn nấp.
Sau khi nhìn Lương Tri nhanh chóng bố trí căn cứ rồi lại cử trinh sát ra ngoài, Lữ Quảng càng lúc càng kính nể anh.
Lữ Quảng đinh ninh người đó nhất định là nội gián của bọn buôn ma túy cử tới, nếu không sao lại chọn lúc này để tới gặp họ? Chắc chắn là chồn đến chúc tết, không có ý tốt.
Lương Tri nhìn camera giám sát, khóe miệng hơi cong lên.
Anh bình thản nói:
Bất luận đối phương có ý đồ gì khác hay không, chẳng phải gặp anh ta thì sẽ biết hay sao? Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.
Câu nói này của anh tương đương với việc giải vây cho Lữ Quảng, giúp anh ta không luống cuống nữa.
Lữ Quảng thở phào nhẹ nhõm.
May mà Lương Tri đã ngồi lên ghế, nếu không e rằng hôm nay anh ta sẽ xấu hổ chết mất.
Thấy anh đứng hồi lâu, mãi không nghỉ ngơi, nhìn thân hình của anh, anh ta bỗng cảm thấy anh vô cùng mảnh mai. Như sực nhớ ra điều gì đó, anh ta vội mang cái ghế đến để phía sau anh.
Đội trưởng Lương. Đã lâu rồi anh không nghỉ ngơi, ngồi xuống nghỉ một lát đi.
Mấy cấp dưới của Lữ Quảng thấy thế đều rất ngạc nhiên.
Anh ta là một người đàn ông, bình thường thô lỗ đã quen, từ khi nào lại e lệ giống như con gái thế này?
Anh ta thầm mắng mình.
Chuyện chỉ xảy ra trong mười mấy giây ngắn ngủi, sự việc nhanh chóng trôi qua nên mọi người cũng không nhớ lâu.
Phải biết rằng từ trước đến nay Lữ Quảng không thích nịnh nọt ai, nhưng bây giờ anh ta lại thể hiện ra một thế kia.
Bị cấp dưới của mình nhìn chằm chằm, Lữ Quảng hơi đỏ mặt. Ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu sao mình lại làm việc này, đây hoàn toàn là một hành động theo bản năng.
Lúc vừa mang ghế ra, anh ta đột nhiên nhớ đến một việc.
Người biết bọn họ ở đây không nhiều, ai lại có thể tìm được chỗ của bọn họ nhanh như vậy? Không những thế còn biết Lương Tri đang ở đây, đồng thời chỉ đích danh muốn gặp anh?
Cấp dưới của Lữ Quảng trả lời ngay:
Người đó nói mình họ Bùi, là người quen cũ của đội trưởng Lương, lần này đích thân đến để... xin lỗi đội trưởng Lương.
Lương Ti:
...
Không thể nói như vậy được, sau khi vào đây, tất nhiên là hắn sẽ biết được nhân số của chúng ta. Đến lúc đó, hắn cho người tới tấn công chúng ta, đánh chúng ta trở tay không kịp, như vậy cũng không hay thì phải?
Đội trưởng Lữ lo lắng quá rồi.
Lữ Quảng:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.