• 360

Chương 604: Ảo tưởng


Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm toát ra từ cô, hai người kia vốn dĩ đang rất muốn biết câu trả lời, nhưng giây tiếp theo lại không muốn biết nữa8, chỉ vô thức lắc đầu.


Không... không muốn biết!


Phó Thiên Thiên đanh mặt:
Hai người các anh lập tức chạy mười vòng quanh că3n cứ này cho tôi. Chạy không xong thì không được ăn cơm trưa.

mức tham gia chiến trường nào cũng có thể đánh thắng đối thủ? Nếu ai có tự tin thì ở lại đây luyện tập
với tôi. Thế nào?

Mọi người nghe xong đều sợ hãi tháo chạy khỏi thao trường.
một hồi tran5h cãi, suýt nữa thì lao vào đánh nhau.
Khi thực sự không hóng hớt được gì nữa, họ mới tiu nghỉu đi ra ngoài, bắt đầu chạy quanh căn cứ.
Những người khác vốn dĩ cũng muốn bàn tán về câu trả lời của Phó Thiên Thiên, nhưng thấy Nghiêm Luật và Hạ Hỏa đã bị phạt chạy, thế là bọn họ lặng lẽ quay đầu rời đi, ngậm chặt miệng, không dám buôn chuyện
Lúc này vẻ mặt Lữ Quảng hơi mất tự nhiên, nhưng nếu anh ta đã tuyên bố rằng mình thích Lương Tri thì anh ta sẽ không ngại ngùng nữa.
Tuy việc thích một người đàn ông trái với luân thường đạo lý, nhưng anh ta vẫn thích.
Vẻ mặt của Bùi Diệp thì tự nhiên hơn. Khi nhìn Phó Thiên Thiên trong hình dáng Lương Tri , ánh mắt anh hết sức dịu dàng.
Phó Thiên Thiên khẽ xoa trán.
Cô rất hiểu anh, nếu không phải anh cố tình khích Lữ Quảng thì anh ta sẽ chọn đấu tay đôi với anh sao?

Các anh...

Tuy tán gẫu rất quan trọng, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Rõ ràng là Phó Thiên Thiên đang tức giận. Mọi người đều đã được chứng kiến bản lĩnh của cô, thật sự là có thể miêu tả bằng hai từ
khủng khiếp
. Đầu óc bọn họ có vấn đề mới ở lại so tài với cô.
Chẳng mấy chốc, những người vây xem đã chạy hết, chỉ còn lại Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp và Lữ Quảng. Tuy nhiên, những người đã bỏ chạy vẫn lặng lẽ nấp vào chỗ khuất để nghe ngóng tình hình ở đây. Phó Thiên
Phó Thiên Thiên không lo cho Bùi Diệp. Tuy trong anh yếu ớt nhưng cô đã được thầy năng lực thật sự của anh. Thậm chí ngay cả cô cũng không phải là đối thủ
được lợi thế.
nh. Nếu Lữ Quảng đấu với anh, e là sẽ không chiếm
Dù sao anh ta cũng là đội trưởng đội phòng chống ma túy, còn Bùi Diệp chỉ là một doanh nhân, sự chênh lệch về thực lực giữa hai người là cực kỳ lớn.
Vì vậy, anh ta lập tức trả lời:
Sếp Lương yên tâm, lát nữa tôi sẽ nương tay.

Bùi Diệp:
Ảo tưởng!

Hai người này muốn đấu với nhau thật sao?
Bùi Diệp xưa nay không
ra bài
theo lẽ thường đã đành, thế mà Lữ Quảng cũng ẩu tả theo anh.

Các anh đừng có đánh nhau, đi theo tôi.

Anh hời hợt đáp:
Đội trưởng Lữ muốn làm tình địch của tôi, nên bọn tôi cọ xát và học hỏi chút thôi.

Lữ Quảng khịt mũi:
Anh Bùi, đừng nói với cái giọng như thể đội trưởng Lương đã là người của anh như thế. Hai chúng ta ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.

Phó Thiên Thiên:
...

nữa.
Có điều, suy nghĩ của bọn họ không qua được mắt Phó Thiên Thiên.
Sau khi quét mắt nhìn hai người đang đứng cách đó không xa, cô nghiến răng, quát những người đang vây xem:
Các anh ở cả đây làm gì? Chẳng lẽ mọi người đều rảnh rỗi hết sao? Hay là cảm thấy bản thân giỏi đến
Cô còn đang muốn nói gì đó thì Lữ Quảng lại liếc nhìn cô với vẻ xấu hổ:
Sếp Lương, sếp đừng khuyên chúng tôi nữa. Đây là cuộc chiến giữa đàn ông chúng tôi, nếu tôi đổi ý trên chiến trường thì khác gì kẻ đào ngũ?

Phó Thiên Thiên:
...

Cô lại bóp trán.
Thiên liền ném một viên đá trúng đầu một người trong số bọn họ. Người đó kêu lên một tiếng rồi cả nhóm lẳng lặng giải tán.
Sau đó, cô đi đến trước mặt hai người kia.

Rốt cuộc hai anh đang làm gì hả?
Cô sầm mặt nhìn họ.
Có vẻ như hai người nhất quyết phải đấu với nhau cho bằng được.
Chuyện gì thế này? Đã là lúc nào rồi mà họ còn đánh nhau như thể trẻ con vậy.
Xem ra, cuộc chiến này không thể tránh khỏi rồi.
Nghiêm Luật và Hạ Hỏa:
...

Chưa được biết đáp án của cô, lại c9òn bị phạt chạy, hai người cảm thấy hơi oan uổng.
Tuy nhiên, cô đã ra mệnh lệnh, những người khác cũng không dám nói gì, nên họ chỉ có 6thể ngoan ngoãn cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu nhìn cô. Khi chạy đến cửa, họ không cẩn thận va phải nhau, thế là lại dẫn đến
Lữ Quảng nhìn Bùi Diệp bằng ánh mắt thù địch, khăng khăng nói:
Nếu tôi với anh ta không phân thắng bại, tôi sẽ không rời đi đâu cả.

Bùi Diệp thả lỏng tay, đổ hết cho Lữ Quảng:
Sếp Lương cũng thấy rồi đấy, không phải tôi không muốn đi, mà là đội trưởng Lữ đây muốn quyết đấu với tôi cho bằng được.

Vẻ mặt đó như đang nói rằng tất cả mọi chuyện đều là do Lữ Quảng xúi giục, chứ không phải anh muốn đánh nhau với anh ta.
Huống hồ, hễ là chuyện dính dáng đến cô, anh dường như rất dễ ra tay độc ác với đối thủ.
Nghĩ vậy, cô nghiêm mặt nhìn anh và cảnh cáo:
Lát nữa so đấu, anh nhớ nhẹ tay, đừng làm người ta bị thương.

Lữ Quảng đang nhìn Bùi Diệp nên không biết Lương Tri nói câu này với ai. Thế là anh ta nghiễm nhiên cho rằng đang nói với mình.
Hai người đứng nhìn nhau và đều thấy đối phương chướng mắt. Cả hai vừa nói xong liền vào tư thế tấn công.

Lữ Quảng bắt đầu khẽ di chuyển hai chân, sau đó nhanh chóng nắm hai tay thành nắm đấm và tấn công Bùi Diệp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.