• 360

Chương 613: Em vẫn luôn rất nhớ anh



Đội trưởng Lữ, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.


Bùi Diệp nhìn cô, cười nói với giọng trêu đùa:
Anh cho rằng hai chúng tôi như th8ế này, còn có thể giải thích rõ ràng được sao?

Câu trả lời của Lữ Quảng khiến cô cảm thấy yên tâm:
Cảm ơn anh, đội trưởng Lữ.


Không cần phải khách sáo, dù sao hai chúng ta cũng là đồng đội từng vào sinh ra tử. Huống hồ tôi thật sự rất kính phục anh.
Tâm trạng đã đỡ hơn phần nào, anh ta chợt nhìn thẳng vào cô:
Đội trưởng Lương, tôi có
thể đấu với anh một trận không?

Cô mỉm cười, nhướng mày:
Dĩ nhiên là được rồi.

Thông U Các bao dung cho Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai.
Cô khẽ ho một tiếng. Lữ Quảng quay phắt lại thì thấy cô đang đứng sau lưng.
Anh ta thấy mình hơi vô liêm sỉ.
Phó Thiên Thiên đứng sau lưng anh ta, nhìn thấy anh ta như thế, cô cũng không biết nên giải thích thế nào. Có điều, dù cô có giải thích thì e rằng anh ta cũng không thể chấp nhận. Xã hội không thể bao dung như
Cô trợn mắt lườm anh rồi đi ra khỏi phòng làm việc. Còn Bùi Diệp thì vuốt nhẹ cánh môi, thoải mái dựa vào bàn.
Tuy chuyện vừa rồi gây ảnh hưởng không tốt cho lắm nhưng anh đã loại bỏ một tình địch sắp thành hình.
Anh ta vội vàng đứng dậy.

Đội trưởng Lương!
Anh ta chào cô theo nghi thức quân đội.

Anh nói xem?

Trước ánh mắt chất vấn của cô, khí thế của anh liền giảm xuống, cười hì hì:
À, Thiên Thiên, em chậm thôi, chú ý dưới chân nhé!


Em mới trở lại được vài ngày, chắc cũng chưa liên lạc với Thông U Các và nhà họ Phó đúng không?

Cô gật đầu:
Nếu em xuất hiện ở nhà họ Phó hoặc Thông U Các thì tương đương với việc thông báo rằng em đã trở lại.
Nghĩ đến điều gì đó, cô nheo mắt lại:
Người ba kia của em và các đà chủ của Thông U Các lại muốn gây chuyện à?

Bùi Diệp gật đầu:
Anh sẽ chờ em trở lại.


Vâng.

Sau khi kết thúc trận đấu, mọi người chuẩn bị rời khỏi căn cứ của đội vệ sĩ nhà họ Bùi.
Lúc chuẩn bị lên xe, Bùi Diệp kéo Phó Thiên Thiên vào góc tường.
Căn cứ không quá lớn nên Phó Thiên Thiên nhanh chóng tìm được Lữ Quảng.
Một người trước đây luôn rất chú ý đến hình tượng như Lữ Quảng, hiện đang ngồi ở sườn dốc, vẻ mặt khá cáu kỉnh, như thể đã bị đả kích rất mạnh.
Đúng vậy, đây mới chính là mục đích cô tìm gặp anh ta.
Nếu mối quan hệ giữa cô và Bùi Diệp bị đồn ra ngoài thì sẽ nhanh chóng đến tai Tử Xa, e rằng cô ta sẽ nghi ngờ thân phận của cô. Đến lúc đó...
Cô nhìn anh, muốn gạt tay anh ra.

Anh đừng lộn xộn, bọn em phải rời khỏi đây bây giờ.

Phó Thiên Thiên cảm thấy không biết nên giải thích với anh ta như thế nào. Thật ra cô cảm thấy hành động của mình và Bùi Diệp không có gì sai trái, chỉ sai ở chỗ để người ta nhìn thấy mà thôi. Nhưng Lữ Quảng lại
nghĩ khác.
Nói rồi cô chuẩn bị rời đi.
Bùi Diệp đang nhìn cô thì cô đột nhiên quay người lại. Trước ánh nhìn kinh ngạc của anh, cô kiễng chân và hôn lên môi anh, nhẹ giọng nói:
Em vẫn luôn rất nhớ anh.

Anh cười nói với giọng trêu đùa:
Em yên tâm, ở đây đông người, anh sẽ không có hành động thân mật với em nữa đâu. Thật sự thì anh có chuyện muốn nói với em.

Cô nhíu mày:
Chuyện gì?

Dứt lời, anh ta giận dữ bỏ đi5.
Phó Thiên Thiên định đuổi theo nhưng Bùi Diệp đã kéo cô lại, xị mặt nói:
Em định đi làm gì?

Cô trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ nọ.
Bùi Diệp đáng ghét, nói rằng muốn bàn bạc vớ3i cô chuyện gì đó nên cô mới để anh vào phòng làm việc. Vậy mà anh vừa vào phòng đã kéo cô lại, ôm chặt lấy cô và bắt đầu hôn. Hai người hôn9 nhau say đắm, nhưng
Cô cũng chào lại anh ta như vậy.
Vì chuyện vừa rồi nên vẻ mặt hai người đều bối rối.

Ba ngày nữa.

Cô mỉm cười, nói một câu đầy ẩn ý:
Nếu đã vậy thì cũng vừa đúng lúc. Có điều, trong khoảng thời gian này có thể sẽ xảy ra một số chuyện, em muốn nhờ anh giấu ông nội em và bà nội anh.

Dứt lời, cô đi thẳng về phía cửa.
Bùi Diệp nhìn đăm đăm vào bóng lưng cô với ánh mắt gần như tóe lửa.
Cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói của cô, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc:
Em có cần anh giúp một tay không?

Cô mỉm cười lắc đầu:
Tạm thời thì không cần, em có thể tự giải quyết được. Hơn nữa, đây là việc của em, em cũng muốn mình có thể tự giải quyết.

Lương Tri tồn tại như một vị thần trong lòng anh ta. Lúc trước anh ta nói thích cậu ấy là từ tận đáy lòng. Nhưng khi thật sự nhìn thấy cậu ấy hôn người đàn ông khác, anh ta lại thấy khó chịu.
Anh ta cảm thấy rất mâu thuẫn, một mặt anh ta muốn cậu ấy ở bên mình, mặt khác lại không chấp nhận việc hai người đồng giới thân mật, thậm chí là ở bên nhau.
Bùi Diệp nhếch miệng:
Quả nhiên không giấu được em chuyện gì.


Phó Minh Thanh định khi nào ra tay?
.

À, đội trưởng Lương, tôi đi xem những kẻ buôn ma túy kia có được trông chừng cẩn thận không.


Đợi đã!
Cô gọi anh ta lại.
không ngờ lại chưa khóa cửa, thể là bị Lữ Quảng đột ngột xông vào và bắt gặp.
Anh ta vẫn đứng yên, hồi 6lâu sau vẫn không thốt nên lời, cuối cùng chỉ có nghiến răng nghiến lợi nói:
Hai người, hai người...

Thật quá đáng, cô trêu ghẹo anh xong là bỏ đi luôn.
Tuy nhiên, một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng anh.
Tối hôm đó hai người đã đánh với nhau một trận trước căn cứ. Tất nhiên, kết quả là Lữ Quảng thua cuộc. Sau trận đấu, trên người anh ta bị bầm tím rất nhiều chỗ, nhưng anh ta không một lời oán thán mà còn cảm
thấy nhẹ nhõm cả người.
Lữ Quảng không thể không dừng bước. Anh ta thở dài, quay người lại.

Đội trưởng Lương, tôi biết ý của anh khi đến đây. Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện của anh và anh Bùi đâu.

Thiên Thiên của anh vừa nói là cổ... vẫn luôn nhớ anh.

Sau khi cô đi khuất, sắc mặt Bùi Diệp tối sầm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.