• 453

Chương 675: Chó nhà có tang


Có một câu thành ngữ có thể miêu tả bộ dạng của ông ta bây giờ, đó là
chó nhà có tang
.

Đúng, lúc này ông ta trông chẳng khá8c gì
chó nhà có tang
.

Anh cười khẩy:
Không ngờ lại gặp ngài Jones ở đây. Ngài Sean, không biết ngài có thể giải thích chu3yện này là thế nào không?


Tôi chỉ là một doanh nhân thấp cổ bé họng mà thôi, không thể can thiệp vào chuyện của chính quyền. Ngài Jones cầu xin nhầm người rồi. Nếu ông muốn khiến tập đoàn khôi phục lại sự hưng thịnh trước kia, chỉ cần
sau này tập đoàn không làm những việc phạm pháp nữa. Còn ông hãy là một công dân tốt tuân thủ pháp luật thì việc tập đoàn trở lại thời kỳ đỉnh cao sẽ ở trong tầm tay.

Khóe miệng Jones co giật.
Sean lộ vẻ lúng túng:
Chuyện là thế này, ngài Jones đúng lúc cũng đang ở trong khách sạn này. Ôn9g ấy nghe nói tôi và anh sẽ dùng bữa ở đây nên đã nhờ tôi dẫn đi gặp anh một lần. Vì thế...

Ban đầu Sean chỉ muốn giới thiệ6u Jones và Bùi Diệp với nhau, nhưng thái độ của anh khi nhìn thấy Jones khiến ông cảm thấy việc mình đưa ông ta tới đây hoàn toàn là5 một quyết định sai lầm.
Tất nhiên là Bùi Diệp sẽ không trách Sean.
Một sợi dây buộc trên eo ông ta liền lộ ra.
Đây là kế hoạch ban đầu của Jones, giả vờ tình cờ gặp Sean ở cửa khách sạn, như vậy đội vệ sĩ nhà họ Bùi sẽ không tiến hành soát người ông ta, và quả bom trên người ông ta sẽ có thể qua cửa trót lọt.
Bùi Diệp nheo mắt nhìn quả bom trên người Jones.
Dù sao Jones cũng đang tìm mọi cách để gặp được anh, vậy nên ông ta làm chuyện này cũng chẳng có gì bất ngờ.
Jones đi tới trước mặt anh, sau đó quỳ xuống.

Tổng giám đốc Bùi, trước đây là tôi không biết trời cao đất dày, xúc phạm đến anh! Nhưng bây giờ tôi đã biết sai rồi, mong anh giơ cao đánh khẽ, có thể tha cho tôi và... Tập đoàn LK.!

Bùi Diệp đang chổi hết tội danh.
Nếu không có anh ta thì các quan chức sẽ không kiểm tra tập đoàn của ông ta. Tập đoàn của ông ta có thể được như ngày hôm nay là nhờ rất nhiều thể lực chống lưng, cảnh sát của Phiến Thành vẫn luôn mắt nhắm
mắt mở đối với mọi việc làm của tập đoàn, nhưng bây giờ bọn họ lại dám làm trái lương tâm. Nếu không phải có người đứng sau giở trò thì bọn họ làm sao có thể làm được như vậy?
Việc ông ta quỳ gối như này cũng coi như là đã vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của mình.
Giờ phút này, tôn nghiêm của ông ta có quan trọng đến đâu cũng không bằng sự tồn vong của Tập đoàn LK, mà tất cả chỉ nằm trong suy nghĩ của Bùi Diệp. Chỉ cần anh chịu bỏ qua cho LK thì quỳ lạy anh cũng không
sao cả. Sau này, ông ta sẽ tìm cơ hội trả lại tất cả nhục nhã mà bản thân đã phải chịu.

Bùi Diệp, anh thật sự... tuyệt tình thế sao?
Ông ta gằn từng chữ chất vấn anh.
Anh hơi nhếch môi:
Tôi đã nói rồi, chuyện của ngài Jones, tôi đây cũng lực bất tòng tâm.

Jones cắn môi, đột nhiên lùi lại, dựa lưng vào cánh cửa, chặn lối ra rồi cởi cúc áo vest.
Bùi Diệp cười mỉa, nói:
Ngài Jones có ý gì đây? Hôm trước, khi tôi bị giam trong nhà giam của ông, ông không nói như vậy.

Jones liên hạ mình hết mức có thể:
Hôm nay tôi đến là để tạ tội với Tổng giám đốc Bùi. Là tôi không biết trời cao đất dày, có mắt không trọng nên mới xúc phạm đến anh. Tôi biết mình đã sai nên cố ý đến đây tạ tội với
anh, mong anh rộng lượng, bỏ qua cho sai lầm nhỏ của tôi.

Cho dù ông ta có cầu xin như thế nào, Bùi Diệp cũng sẽ không bao giờ mềm lòng giúp ông ta. Chính anh ta cũng vừa mới nói rằng anh ta là người thù dai, anh ta thà nhìn Tập đoàn LK của ông ta phá sản, cũng tuyệt đối
không cứu ông ta.
Jones siết chặt hai tay thành nắm đấm, chậm rãi đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt căm hận.
Mà người duy nhất làm được điều này chỉ có thể là Bùi Diệp.
Nói xong Bùi Diệp liền mỉm cười, ngồi ở đó với dáng vẻ bề trên.
Lúc này, rốt cuộc Jones cũng hiểu được một điều.
Bùi Diệp thật quá đáng! Ông ta đã hạ mình đến thế mà anh ta vẫn giữ thái độ cao ngạo, không nể mặt ông ta, không muốn tha cho ông ta.
Jones cúi đầu, nghiến răng nói:
Tổng giám đốc Bùi, chỉ bằng anh cứ nói thẳng ra, tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu tha cho tôi?

Anh mỉm cười:
Ngài Jones quá lời rồi, Tập đoàn LK đã liên quan đến việc phạm pháp, việc ông phải làm là chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, sau đó để tập đoàn đi đúng hướng, đây mới là điều quan trọng nhất.

Ô, ngài Jones nói hay thật đấy, sai lầm nhỏ à? Đó chỉ là sai lầm nhỏ của ông, nhưng nếu không phải tôi nhiều phúc, mạng lớn mà thoát khỏi nhà tù của ông, e rằng tôi đã mất mạng rồi. Mà tôi lại là người thì rất dai, có
thù tất báo.

Hai bàn tay buông thõng bên hông của Jones siết lại thành nắm đấm, ngoài mặt thì cung kính nhưng trong lòng đã ngùn ngụt lửa giận.
Ha ha, ông ta chó cùng rứt giậu, muốn kéo anh chết cùng sao?

Sean hoảng sợ nhìn quả bom quấn quanh thắt lưng Jones, lập tức cảm thấy hối hận vì đã dẫn ông ta đến đây.


Jones, ông đang làm gì thế?
Sean tức giận hỏi.

Jones ung dung lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa và bật lên, sau đó đưa ngọn lửa đến gần dây mồi của quả bom.


Ông bảo tôi sẽ làm gì?


Chỉ cần ông ta đưa chiếc bật lửa lại gần sợi dây mồi thêm 2cm nữa là ngọn lửa sẽ bắt vào sợi dây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.