• 453

Chương 684: Sự tự nguyện


Thanh niên bây giờ quá nóng nảy.

Phó Thiên Thiên nheo mắt, chờ ông ta nói tiếp.
của cô mà không cần dùng bất kì thứ gì.
Thân Vụ cười tươi rói.
Trông ông ta rất thoải mái,5 nở nụ cười giống như con cáo già ngàn năm.

Tôi rất khen ngợi cô, cũng rất kính nể cô, càng ao ước được hợp tác với cô.

Quả nhiên, một giây sau, ông ta nói:
Việc cũng đơn giản thôi. Tổ chức của chúng tôi muốn lấy lại số vũ khí bị quân đội nước S cướp đi. Tuy nhiên sau khi giao tranh với họ, chúng tôi đã tổn thất rất nhiều anh em. Hơn nữa, số vũ khí ấy đã vào kho quân dụng của quân đội. Nếu cô có thể lấy lại chúng cho chúng tôi, mọi chuyện sẽ rất dễ nói.

Người này đúng là tham lam.
Sắc mặt Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đều vô cùng khó coi.
Hồi lâu sau, thấy cả hai không nói gì, ông ta lại cười nói:
Hai người có thể suy nghĩ cho kĩ, dù hai người không đồng ý cũng không sao.

Vừa rồi đúng là cô muốn sử dụng giác quan thứ sáu để thăm dò tương lai của người đàn ông này và muốn biết tung tích của Ngô Danh từ ông ta. Chỉ cần có thể tìm được Ngô Danh, cô còn sợ ông ta sao?
Tuy nhiên, ông ta lại có thể vô hiệu hóa giác quan thứ sáu của cô. Sao có thể như vậy?

Bởi vì...
Ông ta cố tình dừng lại để gây sự tò mò:
Tôi cũng có năng lực giống cô. Và vì tuổi của tôi lớn hơn cô nên năng lực của tôi mạnh hơn cô. Cô đấu không lại, nên mới bị tôi đánh bật về, hiểu chưa?

Phó Thiên Thiên:
...

có.
Người đàn ông này có liên quan đến vụ tiêu diệt đồng đội của cô, rất có thể là một trong những kẻ chủ mưu và là kẻ thù của cô. Nhưng hiện giờ cô lại không thể tự tay giết chết ông ta mà còn phải thương lượng với ông

Đúng là quá thú vị, hôm nay gặp được chị Bùi, quả là khiến tôi mở rộng tầm mắt, cũng khiến tôi thích thú muôn phần. Đáng tiếc, chị Bùi à, năng lực của cô... không có tác dụng với tôi!

Nghe thấy thế, sắc mặt Phó Thiên Thiên trở nên xám ngoét.
Muốn vào kho quân dụng của quân đội để lấy vũ khí, quả thật là khó như lên trời.
Trên thực tế bọn chúng đã buôn lậu vũ khí, hậu quả là bị quân đội phát hiện và tịch thu. Thế mà ông ta lại dám nói rằng bị quân đội cướp mất, đúng không biết xấu hổ, vô liêm sỉ đến tột cùng!
Thân Vu chậm rãi lên tiếng8:
Tôi từng nghe nói rằng cô đã từng tham gia vô số nhiệm vụ của quân đội. Hơn nữa, nhiều người trong tổ chức của chúng t3ôi cũng đã chịu nhiều thiệt hại vì cô, thậm chí... ngay cả Dạ Xoa
cũng là bại tướng dưới tay cô!

Sắc mặt cô càng tối đi, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó.
Vì họ luôn bị ông ta dắt mũi, lửa giận bị châm ngòi, cô cũng quên luôn bản lĩnh sở trường của mình.
Ông ta cố ý muốn cô liều mạng chạy việc cho mình! Để làm được việc này, ông ta đã cướp lấy con chip từ tay gián điệp, còn bắt Ngô Danh làm con tin.
Đồ hèn hạ, vô liêm sỉ!

Tại sao?
Cô nhìn ông ta với vẻ khó tin.
Trước kia cô gặp người tộc Quái, đổi phương có thứ gây nhiễu giác quan thứ sáu của cô, nên mới khiến cô tạm thời không thể nào sử dụng được nó. Nhưng người đàn ông này lại có thể đánh bật luôn giác quan thứ sáu
Phó Thiên Thiên đanh mặt:
Nếu tôi không đồng ý, ông có thả Ngô Danh ra không?

Thân Vụ cười nhìn cô, nói với vẻ mặt gợi đòn:
Tất nhiên là... không rồi.

Phó Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, nói:
Ông dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của ông?

Thân Vu nhún vai:
Không sao! Cô có thể không đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi cũng chẳng tổn thất gì. Nhưng nếu có đồng ý, việc hợp tác sẽ thành. Con người tôi rất lành tính, luôn giao dịch trên sự tự nguyện, xưa nay
Cô nhắm mắt lại, muốn sử dụng giác quan thứ sáu với Thân Vu, nhưng vừa định giải phóng sức mạnh ngoại cảm, cô cảm thấy như bị thứ gì đó đánh bật ra, nhẹ nhàng quay trở lại cơ thể mình.
Cô nhìn thẳng vào ông ta. Nụ cười của ông ta càng thêm bí ẩn.
Cô lại càng thêm căm tức, nhiều hơn cả là cảm thấy kinh ngạc.
Cô tưởng rằng trên đời này chỉ có một mình cô có giác quan thứ sáu, nhưng không ngờ còn gặp được người thứ hai. Đã vậy, năng lực của người đó còn mạnh hơn cả cô, khiến trong lòng cô cảm thấy thất bại chưa từng
Phó Thiên Thiên cau mày.

Hợp tác?
Cô có linh cảm, câu nói tiếp theo của Thần Vu sẽ khiến cô muốn vặn đầu ông ta xuống làm bóng đá.
chưa bao giờ ép buộc ai.

Ha ha, ông ta nói năng thật đàng hoàng!
Phó Thi9ên Thiên gật đầu:
Đúng vậy.

Thân Vu hơi nhếch mép, dựa người vào ghế sofa, chống một tay lên tay vịn ghế, không6 biết lấy từ đầu ra hai viên đá to chừng quả trứng gà, nhẹ nhàng xoay chúng trên tay.
ta.

Sau khi nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người họ, người thông minh như Bùi Diệp dĩ nhiên là đã đoán ra được điều gì đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.