• 453

Chương 70: Mắt kém là bệnh đấy!


Ông ấy còn mắng con bé đôi câu.

Thiên Thiên liền nổi đóa, thế mà lại ném gạt tàn thuốc.

Nếu ba của con bé không tránh được thì bây giờ e rằng ông ấy vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.

Đúng thế, hôm đó cháu cũng rất sợ.
Phó Linh Nguyệt vội vàng lấy điện thoại của mình ra:
Tối hôm đó, lúc chị ấy đi lên lầu, cháu đã tiện tay chụp một tấm ảnh.

Mọi người nhìn xem!
Phó Linh Nguyệt cố tình lấy điện thoại của mình ra, giơ lên cho mọi người xem, để mọi người nhìn thấy rõ hình ảnh Phó Thiên Thiên lên xe của người đàn ông khác và còn mặc đồ của nam giới trên điện thoại.

Những người bên cạnh xì xào bàn tán.

Khi nhìn thấy biển số xe, Bùi Hạo bỗng nhiên trợn mắt.

Sau đó, lúc nhìn lại Phó Linh Nguyệt, vẻ mặt anh ta giống như đang nhìn một kẻ ngu.

Bùi Diệp lạnh lùng nhìn Phó Linh Nguyệt, hờ hững nói ra một dãy biển số xe:
...
.

Phó Linh Nguyệt liếc nhìn tấm ảnh, biển số xe trên đó hơi mờ, nhưng đúng là những chữ số này:
Sao tổng giám đốc Bùi lại biết biển số xe?
Bùi Hạo nói với vẻ
cô đúng là ngu xuẩn
:
Tôi nói này cô Hai nhà họ Phó, sao anh tôi lại có thể nhớ nhầm biển số xe của anh ấy được?
Phó Linh Nguyệt sững người.

Anh ta có ý gì? Chẳng lẽ trước đó Phó Thiên Thiên đã lên xe của...

Bùi Diệp? Bùi Hạo nói tiếp:
Hơn nữa, cái áo vest mà chị dâu tương lai của tôi khoác trên người trong bức ảnh của cô cũng là của anh tôi, ô cũng là của anh tôi.

Trên thân ô còn có logo của Tập đoàn Bùi thị chúng tôi.


Phó Linh Nguyệt:
...
Bùi Diệp thản nhiên nói:
Trước đó, Thiên Thiên đã nhặt được đồ của tôi, chúng tôi đã quen nhau lúc cô ấy mang đồ đến trả cho tôi.

Tấm ảnh chụp cô ấy lên xe của tôi chính là thời điểm cô ấy đến trả đồ cho tôi.

Về sau có một hôm trời mưa, đúng lúc tôi gặp Thiên Thiên nên đã đưa cô ấy về nhà để đáp lễ việc cô ấy đã trả lại đồ cho tôi.

Bởi vì trời lạnh nên tôi đã khoác áo của tôi cho cô ấy, có vấn đề gì không?


Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Diệp khiến Phó Linh Nguyệt cảm thấy lạnh thấu xương.

Câu hỏi của anh càng khiến cô ta cứng họng.

Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng người đàn ông đi cùng Phó Thiên Thiên lại là Bùi Diệp.

Mà những lời nói vừa rồi của Bùi Diệp vừa khéo phủi sạch mối quan hệ trước đó của anh và Phó Thiên Thiên.

Các vị khách ở bên cạnh lục tục nhìn cô ta bằng ánh mắt chê cười, ánh mắt đó rõ ràng giống như đang nhìn một thằng hề.

Phó Linh Nguyệt cảm thấy vô cùng khó xử.

Cô ta làm ra vẻ vô tội, xoắn những cánh hoa đính trên váy, lúng túng giải thích:
Em...

em không biết.

Em xin lỗi, tổng giám đốc Bùi, là em đã hiểu lầm chị gái mình.
Bà cụ Bùi nói với giọng điệu kỳ lạ:
Vạch trần chuyện cũ của chị gái mình vào lúc chị gái mình đính hôn, người không biết còn tưởng là chị em gái tình cảm sâu đậm.

Rắp tâm làm bậy như này là sợ người khác không biết mẹ cô là bồ nhí được lên làm vợ cả hay sao?
Phó Linh Nguyệt và Lư Xảo Nghiên đều khó xử như bị ăn một cái bạt tai.


Người cô nên xin lỗi không phải là tôi.
Giọng điệu Bùi Diệp không có lấy chút độ ẩm.

Phó Linh Nguyệt cắn răng nhìn Phó Thiên Thiên, vẻ mặt chân thành:
Chị, em xin lỗi, là em đã hiểu lầm chị!

Mắt kém là bị bệnh đấy!
Phó Thiên Thiên lạnh nhạt nói ra sáu chữ.

Móng tay Phó Linh Nguyệt bấm vào lòng bàn tay, nỗi tức giận trong lòng càng thêm sâu.

Phó Linh Nguyệt thảm hại rời khỏi sảnh tiệc.

Đột nhiên có người cản đường cô ta.

Cô ta ngẩng lên thì nhìn thấy người đó là Diêm Tiểu Mẫn.


Là cô!
Diêm Tiểu Mẫn nở nụ cười kỳ quái, hỏi:
Tôi có cách có thể khiến Phó Thiên Thiên nhục nhã ê chề, cô có muốn hợp tác không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.