• 360

Chương 718: Không thương hoa tiếc ngọc


càng thân thiết hơn.

Gần tối, khi họ đi đến một trò chơi khác, Bùi Diệp quả quyết kéo tay Phó Thiên Thiên dừng lại.8

Trò đó không biết khi nào mới kết thúc. Bên kia có tàu lượn siêu tốc, em có muốn chơi không?

Vì Ngang Mạt sợ tàu lượn siêu tốc nên vừa rồi khi bọn họ đi ngang qua trò này, cậu không muốn vào chơi. Nhưng cô thì lại liếc nhìn.
Nghe Bùi Diệp nói vậy, hai hàng lông mày của cô giãn ra.
Sau khi hai cha con Ngang Mạt chơi xong đi ra thì không thấy Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đâu. Cậu bé hoảng hốt, không ngừng tìm kiếm họ, còn nhờ Trang Danh Sĩ gọi điện cho họ.
Nghĩ đến đây, anh có phần khâm phục sự sáng suốt của bản thân.
Bọn họ đã ở công viên giải trí được ba, bốn tiếng. Mặt trời cũng đã ngả về phía Tây.
Anh nói:
Lão Trang, trò tiếp theo cậu và Mạt Mạt chơi đi. Tôi với Thiên Thiên qua bên kia nghỉ ngơi một lát.

Trang Danh sĩ đang muốn thoát khỏi hai người họ để vun đắp tình cảm cha con với Ngang Mạt, nghe thấy vậy liền xua ta9y như đuổi ruồi.

Được được, hai người đi đi, hai chúng tôi chơi đây.

Nhưng Ngang Mạt lại lộ vẻ mặt lo lắ6ng.
Cậu nắm lấy tay Phó Thiên Thiên:
Chị ơi, chị chơi cùng em và chú đi!

Trang Danh Sĩ cảm thấy rất tủi thân. Hai người kia và cậu bé mới quen biết nhau chưa lâu, nhưng rõ ràng là vị trí của họ ở trong lòng cậu còn xếp cao hơn cả anh ta.
Phó Thiên Thiên thì không nói làm gì vì cô đã cứu Ngang Mạt. Nhưng dựa vào đâu mà Bùi Diệp lại xếp cao hơn anh ta? Rõ ràng là anh luôn có thái độ thù địch với cậu, còn nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một tình địch
Bùi Diệp chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái, cứ để mặc cậu trách cứ mình. Anh phớt lờ như vậy càng khiến cậu đau lòng hơn, lại càng ôm Phó Thiên Thiên chặt hơn.
Bùi Diệp đột nhiên có quyết định.
Sau khi nhận được sự bảo đảm của cô, cậu bé mới đồng ý đi chơi cùng Trang Danh sĩ.
Anh ta chắp tay sau lưng và giơ một ngón tay cái lên với Bùi Diệp, sau đó vui vẻ dẫn Ngang Mật đi chơi tiếp.
Bùi Diệp nhìn Phó Thiên Thiên đứng phía sau, nắm lấy tay cô và nói:
Chúng ta đi thôi.

Cô nhíu mày:
Đi ạ? Không phải chúng ta ở đây đợi anh Trang và Ngang Mạt sao?

tí hon mà cậu lại cứ luôn chạy tới. Điều này khiến anh ta tức không để đầu cho hết.
Ngang Mạt nhào vào vòng tay Phó Thiên Thiên, nhìn Bùi Diệp bên cạnh với vẻ trách móc:
Anh chị xấu quá, rõ ràng đã nói là sẽ ở yên tại chỗ đợi em, thế mà lại bỏ em với chú ở lại để chạy đi chơi tàu lượn siêu tốc!

Lúc thanh toán, anh ta trừng mắt nhìn Bùi Diệp đầy căm giận.
Từ khi anh ta đến Phiến Thành, bất luận là mua thứ gì, Bùi Diệp cũng không mất một xu nào. Hai vợ chồng anh ăn chùa uống chùa của anh ta, quả là cực kỳ đáng ghét.
nữa.
Hơn nữa, hai cánh tay của Trang Danh Sĩ ôm lấy cậu rất mạnh mẽ và dịu dàng, cậu không cưỡng lại mà ngủ luôn trong vòng tay ấy.
Trang Danh Sĩ a sức nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới kìm nén được ý muốn đi ra ngoài:
Chúng ta không đến sân bay đón cô ấy sao?


Chúng tôi gọi cho cô ấy dưới danh nghĩa Tổ chức cứu trợ quốc tế. Cô ấy sẽ tự đến đây, không cần chúng ta phải ra sân bay đón.

Bùi Diệp lập tức đưa mắt ra hiệ5u cho cô. Cô liền hiểu ý, nói với cậu:
Chị không muốn chơi trò tiếp theo cho lắm. Em cứ chơi đi, anh chị ở đây đợi em.

Nghe thấy thế, cậu bé như quả bóng da bị xì hơi, khẽ nói:
Vâng, vậy em và chú đi chơi, anh chị phải đợi ở đây đấy nhé.

Trong từ điển của Bùi Diệp, người khác tuyệt đối không thể gần gũi với vợ anh, cho dù là một đứa trẻ. Việc anh để cậu bé kéo tay cô đã là giới hạn chịu đựng của anh rồi. Nếu cậu còn muốn để vợ anh ôm cậu thì thật là
mơ mộng hão huyền!
Mọi người đều hơi đói nên bữa tối được ăn rất ngon lành.
Tất nhiên, bữa này vẫn do Trang Danh sĩ trả tiền.
Anh và Phó Thiên Thiên không thể có con sớm như thế này được. Có bài học là Ngang Mạt, anh cảm thấy đứa con của anh trong tương lai chắc chắn sẽ cạnh tranh với anh. Vậy chẳng phải ngày nào anh cũng sẽ ghen
với con mình sao?
Tuy nhiên, khi nhìn cậu con trai đáng yêu bên cạnh, anh ta đành nuốt hận vào lòng.
Dù sao thì Bùi Diệp cũng đã giúp anh ta tìm lại con trai của mình. Nể mặt cậu, anh ta bỏ qua cho việc ăn chùa của họ.
Sau một buổi chiều mệt nhoài, Ngang Mật đầy sức sống cũng đã mệt nên đã ngủ gục trên vai Trang Danh Sĩ.
Ban đầu cậu muốn ngủ trong vòng tay của Phó Thiên Thiên, nhưng Bùi Diệp đã ném thẳng cậu cho Trang Dang Sĩ, còn nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt đầy sát khí. Ngang Mạt sợ hãi, không dám nhào vào lòng cô
Sau bữa tối, Bùi Diệp nhận được một cuộc điện thoại. Anh nghe máy ngay trước mặt mọi người. Sau khi cúp máy, trước ánh mắt háo hức và mong đợi của Trang Danh Sĩ, anh nói:
Đúng như cậu nghĩ, cô Ngang đã đến
sân bay Phiến Thành.

Sau khi ra khỏi công viên giải trí, họ tìm một nhà hàng gần đó để ăn.
Ngang Mạt chợp mắt được một lúc, khi vào nhà hàng thì đã rất đói bụng, vì thể bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Trong lúc hai người đang vô cùng lo lắng, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên bước xuống từ tàu lượn siêu tốc ở phía đối diện. Vừa nhìn thấy họ, Ngang Mật đã chạy như bay về phía hai người, bỏ lại người cha tội nghiệp của
mình.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.