• 360

Chương 752: Chị bùi thật biết nói đùa


Đúng lúc này, Phó Thiên Thiên đã thẳng người lên, đi vào bên trong căn cứ, không thèm bận tâm đến việc đã lộ diện trong camera.

Ba người8 kia đều ngạc nhiên ra mặt. Ba người họ suy nghĩ một lát rồi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn rảo bước theo sau cô.

Khi họ bước vào đượ3c mười bước, có người đột ngột đi ra từ trong góc.
Rốt cuộc họ phải làm thế nào để thoát thân đây?
Càng đi vào bên trong căn cứ, hai vệ sĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, nếu cứ tiếp tục đi vào, có nghĩa khả năng chạy thoát sẽ càng thấp hơn.
Tuy nhiên, mợ chủ của họ vẫn trấn tĩnh như thường, vì thế họ chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi theo cô.

Ông chủ Bạch muốn gặp tôi à?
Cô khẽ nhếch khóe miệng:
Ông muốn ngồi trong nhà tù quân đội của chúng tôi sao?

Ông ta bật cười vui vẻ:
Chị Bùi thật biết nói đùa.

Cô nghiêm nghị nhìn ông ta:
Tôi chưa bao giờ nói đùa. Mà tôi cũng thật sự có lời mời ông đến nhà tù quân đội của chúng tôi ngồi chơi.

Ông ta cười tít mắt và đứng dậy, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp và tư thế hiên ngang của cô thì ngạc nhiên.

Chị Bùi à, phải chăng chúng ta đã từng gặp?

Cô lạnh nhạt đáp:
Không.

Cô im lặng nhìn lướt qua ông ta, tìm một chỗ trong phòng và ngồi xuống. Tăng Nguyệt Nguyệt và hai vệ sĩ nhà họ Bùi thì đứng sau lưng cô.
Thấy vậy, ông ta liền ngồi xuống đối diện cô, nhìn thẳng vào mặt cô.

Từ lâu đã nghe nói chị Bùi xinh đẹp tuyệt trần. Bây giờ xem ra quả nhiên là thế, thật sự là đẹp đến độ hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.

Thời điểm tuyệt vọng là lúc mà con người ta dễ suy nghĩ lung tung nhất. Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy rõ những suy nghĩ của hắn đang viết rành rành trên mặt.
Phó Thiên Thiên phớt lờ Minh, chỉ nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo màu trắng đang ngồi trong phòng.

Ông chủ Bạch.

Một lát sau, người dẫn đường dẫn họ đến một nơi giống như phòng làm việc. Họ vừa tới cửa thì người trong phòng kinh ngạc nhìn về phía họ và kêu lên.

Cô Phó!
Ngay sau khi cất tiếng gọi cô, Minh đứng bật dậy với vẻ mặt tuyệt vọng.
Hiện giờ nhóm Phó Thiên Thiên cũng đã bị người của ông chủ Bạch dẫn đến đây. Điều này cho thấy rõ là hành động của họ đã thất bại, họ cũng bị bắt vào đây.
Khóe miệng ông ta giật giật:
Tôi sẽ suy nghĩ về việc này.


Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay luôn đi.


Chị Bùi à, giọng điệu này của cô hơi phách lối đấy. Cô vẫn đang ở trong căn cứ của tôi, mà còn muốn mời tôi đến nhà tù quân đội của các cô cơ đấy.

Hai vệ sĩ cũng là thành viên ưu tú của đội vệ sĩ nhà họ Bùi. Họ đều tỏ ra cực kỳ bình thản, luôn theo sát phía sau Phó Thiên Thiên.
Trước khi lên đường, Bùi Diệp đã gọi điện dặn họ nhất định phải bảo vệ cho cô. Cô biết rõ kẻ địch dùng kế
gậy ông đập lưng ông
mà vẫn mạo hiểm xông vào căn cứ của đối phương. Việc này đã tăng thêm độ khó cho
họ.
Những gì người nọ vừa thể hiện khiến Tăng Nguyệt Nguyệt hiểu ra câu nói
ông chủ Bạch mời nhiệt tình
mà Phó Thiên Thiên đã nói trước khi bước vào căn cứ có nghĩa là gì.
Nói cách khác, ông ta đã biết chuyện họ đến thị trấn này. Không những thế, ông ta còn đoán được là họ sẽ đến đây, vì thế mới cố ý mở sẵn cổng lớn của căn cứ, đồng thời không cử người canh gác ở cổng, chính là muốn
họ đi thẳng vào.
Cô đưa mắt ra hiệu cho Tăng Ng6uyệt Nguyệt thu súng về, nhìn anh ta và hỏi:
Ông chủ Bạch của các anh đang ở đâu?


Ông chủ của chúng tôi có lời mời, mời các vị đi th5eo tôi.

Cô gật đầu:
Được.

Tăng Nguyệt Nguyệt cầm súng nhắm thẳng vào người nọ theo bản năng.
Nhưng anh9 ta không có vũ khí trong tay, còn rất bình tĩnh khom người cúi chào Phó Thiên Thiên.

Chị Bùi.

Ông ta nở nụ cười.

Kể cũng đúng, khí chất của cô và cô ấy có sự khác biệt rất lớn.

Mặc dù lần trước Các chủ của Thông U Các đến tìm ông ta là vì lệnh treo tiền thưởng truy sát Phó Thiên Thiên, nhưng sau khi nhìn thấy cô, ông ta vô thức tách bạch hai người họ với nhau.
Cô hờ hững nhìn ông ta:
Sinh ra đã vậy rồi.

Ông chủ Bạch:
...


Tôi đã muốn gặp cô từ lâu, nhưng không ngờ lần đầu gặp cô lại là trong tình huống như thế này.


Tôi tin rằng nhà tù quân đội của chúng tôi sẽ khiến ông không thể nào quên được.


Ông chủ Bạch:
...



Nghe nói vợ chồng anh chị Bùi cùng đến thị trấn này, hơn nữa hai người tình cảm rất thắm thiết, sao anh Bùi lại để chị Bùi một mình đến đây vậy? Chi bằng cô gọi cho anh ta, bảo anh ta đến đây ngồi cùng một lát,

nhỉ?


Cuộc trò chuyện cực kỳ thoải mái, nhưng bầu không khí lại không giống như vẻ bề ngoài, ai cũng căng thẳng, chủ đề nói chuyện cũng mang theo đủ loại cạm bẫy.


Anh ấy đang bận, không có thời gian. Nếu có cơ hội lần sau, tôi sẽ bảo anh ấy đi cùng. Ngặt nỗi...
Cô chậm rãi nói tiếp:
Chắc hẳn là không có lần sau đâu.



Sao có thể như vậy được? Chỉ cần chị Bùi ở đây thì anh Bùi nhất định sẽ tới.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.