• 360

Chương 762: Vợ chồng tác chiến (1)


Một nhóm thuộc hạ khác của ông ta muốn tiến lên đuổi theo cô nhưng đã bị ông ta quát:
Đừng, các cậu đừng đuổi theo!


Bọn h8ọ nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu những ông ta vẫn nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cô.

Quả nhiên là cô!

Không.

Bùi Diệp xoa cái mùi hơi ngứa, khẽ cau mày.
Anh cứ có cảm giác có ai đó đang nói xấu sau lưng hoặc muốn cướp vợ anh.
Nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm, anh khẽ dựa vào lưng ghế để giảm bớt mệt mỏi do làm việc liên tục.
Đôi mắt anh nhìn lên bầu trời đêm đen thẫm.
Không biết bên Thiên Thiên của anh như thế nào, hắn là đã sắp kết thúc rồi thì phải.

Đề nghị gì?

Cô nhếch miệng nở nụ cười sâu xa.
Nửa giờ sau, ông chủ Bạch đã lên máy bay rời khỏi biên giới, chật vật bay về Vân Thành. Trên máy bay, thuộc hạ của ông ta chỉ còn lại không đến mười người, hàng trăm người khác đã bị quân đội bắt được.
Nhóm của Tăng Nguyệt Nguyệt vẫn 6luôn đợi Phó Thiên Thiên bên ngoài căn cứ. Khi cô bước ra, cô ấy vội nhào vào cô.

Thiên Thiên, cuối cùng cậu cũng ra rồi!5


Tôi không sao.

Cùng lúc đó, Bùi Diệp đang làm việc trong văn phòng tạm thời, hắt hơi liền hai cái.
Nhóm người của Hà Minh ngồi máy bay đến đây vào buổi chiều cũng đang ngồi bên cạnh anh.
Anh ta lo lắng nhìn anh, hỏi:
Tổng giám đốc, anh bị cảm à?


Ông chủ, không có vấn đề gì với hành động của chúng ta, cũng không phát hiện gián điệp.


Vậy thì sao chúng ta lại bị phục kích?
Tuyến đường mà đối phương phục kích bọn họ lại đúng là tuyến đường mà bọn họ đã vạch sẵn từ trước, rất ít người biết.

Tôi cũng nghĩ mãi không ra chuyện này.

Còi báo 3động không ngừng vang lên khắp căn cứ. Thuộc hạ đáng tin cậy của ông ta chạy tới, nói:
Ông chủ, quân đội đã đến gần, chúng ta phả9i làm gì đây?


Nhanh chóng rời khỏi căn cứ theo lối thoát hiểm!


Vâng!


Nhờ giác quan thứ sáu.
Minh thình lình lên tiếng.
Ông chủ Bạch nhíu mày nhìn hắn:
Anh vừa nói gì?

Hắn nhấn nhả từng từ
Tôi nói là cô ta đã sử dụng giác quan thứ sáu. Giác quan thứ sáu có thể đoán trước tương lai gần. Cô ta đã sử dụng nó với một người trong số chúng ta nên mới biết được tuyến đường
Sau khi kiểm tra một lượt, chắc chắn rằng cô không sao, cô ấy mới yên tâm.
Cùng lúc đó, bên quân đội cũng đã đến.
Người mà quân khu cử đến là Vu Minh, một thiếu tướng trẻ tuổi, vừa nhìn thấy cô, anh ta liền nhíu mày.

Trước đây tôi đã phục chế kí ức của cô ta nên mới biết chuyện cô ta có giác quan thứ sáu, và còn là năng lực bẩm sinh.


Không ngờ cô ta lại có đến hai loại năng lực.

Ông ta càng hứng thú với cô hơn. Nếu cô có thể trở thành con dâu của ông ta thì tốt biết mấy.
Phó Thiên Thiên chụm hai chân lại, giơ tay lên chào anh ta với tư thế tiêu chuẩn của quân nhân:
Xin chào Thiếu tướng Vu, tôi là Phó Thiên Thiên.

Anh ta chào lại có những vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc.
Bây giờ còn có việc quan trọng hơn, anh ta nhanh chóng chỉ huy cấp dưới, chuẩn bị tấn công vào căn cứ.

Thiếu tướng Vu, khoan đã!


Sao thế?
Anh ta ngạc nhiên.

Chắc hẳn bọn chúng đã chạy trốn. Tôi có một đề nghị.

Người liên lạc với anh ta là đội phó đội đột kích Hắc Ứng của quân khu Nam Tương, thành phố Vân Thành. Trong ấn tượng của anh ta, người có thể giữ chức đội phó đội Hắc Ứng ít nhất cũng phải là một phụ nữ
trung niên ngoài 40 tuổi. Nhưng không ngờ người đó lại trẻ thế này, trông có hình chưa còn chưa đến 20. Anh ta nhất thời hơi bối rối.

Cô... cô là đội phó đội đột kích?

chúng ta sẽ chạy trốn.

Mấy chữ
giác quan thứ sáu
rất xa lạ với ông chủ Bạch. Sau khi nghe Minh giải thích, hai mắt ông ta bỗng sáng lên.

Anh nói thật chứ? Cô ta có năng lực đó?

Không ai biết được tuyển đường chạy trốn của ông ta, nhưng Phó Thiên Thiên lại biết được điều này.
Với một chiếc xương sườn bị gãy và viên đạn xuyên qua bả vai, ông ta run lên vì giận dữ nhưng lại không thể nổi đóa, vì chỉ cần hơi cáu giận là sẽ động đến vết thương, khiến ông ta đau muốn chết.

Từ trước đến giờ, mọi hành động của chúng ta đều rất bí mật, người ngoài không thể biết được. Đi điều tra xem rốt cuộc là ai đã tiết lộ ra ngoài.
Ông ta sầm mặt, trách mắng thuộc hạ đáng tin cậy của mình.
Trong lúc anh đang suy nghĩ miên man, Hà Minh đột nhiên lên tiếng:
Tổng giám đốc, gay rồi!


Anh quay đầu lại liếc nhìn anh ta:
Có chuyện gì?



Máy chủ của chúng ta bị tấn công.


Công ty họ tạo ra những sản phẩm công nghệ cao, rất nhiều thứ cần phải dựa vào máy chủ. Nếu máy chủ bị tấn công sẽ khiến Tập đoàn Bùi thị chịu tổn thất rất lớn.

Vì Bùi Diệp tạm thời làm việc ở nơi xa xôi hẻo lánh này nên nhóm Hà Minh tạm thời chuyển máy chủ đến đây.

Nhưng dù máy chủ có tốt đến đâu thì mạng internet ở nơi biên giới này thực sự quá kém. Trong số họ, ngoài Bùi Diệp ra thì tốc độ thao tác máy tính của những người khác đều hơi chậm. Khi đối phương tấn

công, vì tốc độ đường truyền internet nên họ đã rơi vào thế yếu. Nếu họ không nhanh chóng tìm cách khắc phục tường lửa của máy chủ, e rằng bên họ còn chưa tấn công được bên Tập đoàn Tân Duệ thì đã sập
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.