• 360

Chương 780: Sự an ủi của phó thiên thiên (1)


Một lúc sau, giọng nói trầm khàn đặc trưng của anh mới vang lên:
Anh biết.


Trước đây khi hai người nói chuyện đ8iện thoại, hầu hết anh là người tìm chủ đề, cô cứ trả lời anh là được. Hiện tại, sau khi nói một câu
anh biết
là anh i3m lặng khiến bỗng cảm thấy rối rắm.

Nghe giọng em giống như vừa mới ngủ dậy thì phải?

Cô khẽ đáp
Vâng
.

Vậy sao?
Giọng anh đã toát ra sự âm u.

Nếu anh đã không sao thì em cúp máy đây.




Nghe giọng điệu của anh đã không còn nặng nề như lúc nãy, bấy giờ cô mới hỏi:
Ba anh đã nói với anh rằng ông ấy đã làm chuyện đó phải không?

Giọng anh lại chùng xuống:
Ông ấy không hề ăn năn hối hận về chuyện năm đó.

Một người không hề cảm thấy nhục nhã mà còn tự hào với những việc mình đã làm, không có lòng nhận sai, đúng là quá đáng.
Anh mỉm cười:
Em vẫn mệt à? Đêm qua... anh làm em mệt rồi.

Anh nói với vẻ áy náy nhưng lại không nghe thấy sự áy náy trong giọng điệu của anh, thay vào đó còn ngập tràn đắc ý.
Bởi lẽ cô không có kinh nghiệm an ủi người khác, không biết nên nói như thế 9nào.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô thử mở lời:
Hôm nay anh ở công ty thế nào?
Lỗ tại cô tê dại:
Vâng, sao ạ?

Anh dịu dàng gọi:
Thiên Thiên.

Đêm qua hai người đã giao lưu cả thể xác lẫn tinh thần suốt một đêm trong xe ô tô ở dưới gốc cây đa. Vóc dáng cả hai đều cao, không gian trong xe lại chật hẹp, anh gần như chiếm hết không gian của cô khiến
cô hơi tốn sức khi di chuyển cơ thể. Thậm chí lúc cô không muốn ở dưới, đầu cô rất dễ va vào trần xe, vì vậy mà thỉnh thoảng cô lại phải khom người. Do đó đêm qua cô mệt hơn anh nhiều.

Ông ấy là ông ấy, anh là anh. Có điều, chuyện đã xảy ra rồi, mọi người đều không thể thay đổi được sự thật ban đầu, vậy thì cứ cố gắng bù đắp đi.

Giúp người nhà của Thanh Thành sống thoải mái nhất có thể, cũng coi như là một sự an ủi đối với người đã khuất.
Giọng Bùi Diệp vẫn đều đều:
Mọi 6thứ vẫn như bình thường

Nếu không phải Bùi Hạo gọi cho cô kể về tình hình ở công ty thì cô đã thật sự tin lời a5nh nói.

À, những chuyện đó đã là quá khứ, quan trọng là hiện tại và tương lai. Xung quanh anh còn có rất nhiều người quan tâm đến anh, người nhà của anh này, người thân của anh, bạn bè của anh.

Giọng điệu của cô có phần cứng ngắc.
Anh hỏi một cách nghiêm túc, cô cũng trả lời rất nghiêm túc:
Em yêu con người anh chứ không phải ba anh. Chuyện của ông ấy không thuộc phạm vi suy nghĩ của em.

Khóe miệng Bùi Diệp bất giác nhếch lên.

Em chờ đã!
Anh kịp thời gọi cô lại.

Sao vậy? Còn chuyện gì hả anh?


Đó là chuyện của thế hệ trước, không liên quan gì đến con trẻ, con trẻ vô tội.
Đây là câu nói thật lòng của cô.
Trước đây khi đi làm nhiệm vụ, bọn cô chỉ nhắm vào đối tượng cần nhắm vào, rất khoan dung đối với người nhà của kẻ phạm tội. Suy cho cùng thì bọn họ cũng là người vô tội.
Một lát sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp của Bùi Diệp:
Thiên Thiên à.

Giọng nói khàn khàn quyến rũ.

Thiên Thiên, cảm ơn em, nghe em nói thế anh đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.
Anh liền chuyển chủ đề:
Em đột nhiên gọi cho anh là do có người gọi điện nói gì đó với em đúng không?

Phó Thiên Thiên là người có sao nói vậy nên cô lập tức khai ra Bùi Hạo:
À, Bùi Hạo vừa gọi cho em, nói rằng hôm nay anh ở công ty rất cáu kỉnh.

Cô cẩn thận nhớ lại những bộ phim truyền hình lúc tám giờ tối mà Phó Thiên Thiên trước kia đã xem, định tìm ra một số câu từ hữu ích trong đó.
Sau khi ngẫm nghĩ kỹ càng, cô mới tìm được một câu.
Nếu cô đã không biết thì thôi, bây giờ đã biết thì không thể coi như không biết gì được.
Trước kia cô hầu như không để ý đến cảm xúc của người khác. Con người sẽ luôn phải va chạm với nhiều điều trong cuộc sống, chỉ cần nhẫn nhịn mà sống tiếp. Người khác có an ủi mình hay không cũng

Da?

Sau đó, anh trầm giọng:
Là con của một người như vậy, em cảm thấy người như anh còn đáng để người khác quan tâm không?

chẳng khác gì.
Có điều bây giờ cô lại rất để tâm đến chuyện của anh.
Nhìn bề ngoài, quan hệ giữa Bùi Diệp và Bùi Nguyên không tốt cho lắm, nhưng với tư cách là một người cha dẫn dắt cuộc đời con trai mình, khi hình tượng người dẫn lối chỉ đường đó đột nhiên sụp đổ thì không
ai có thể chấp nhận được.
Người cao ngạo như Bùi Diệp thế mà bây giờ lại cảm thấy tự ti vì chuyện của ba mình.

Em vừa nói nhiều như vậy, thế em thì sao? Thiên Thiên, em còn quan tâm đến anh nữa không? Còn yêu người như anh nữa không?
Anh hỏi với giọng điệu dè dặt.

Cáu kỉnh?
Giọng anh chợt cất cao.

Vâng, anh ta nói rằng anh như ăn phải thuốc nổ, gặp người nào là nổi đóa với người đó.

Vừa nhắc tới chuyện đêm qua, hai má Phó Thiên Thiên liền đỏ bừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.