• 360

Chương 822: Nếu thiên thiên có yêu cầu, anh cũng có thể phối hợp (1)


Đôi mắt trong veo xen lẫn vẻ khó hiểu của cô nhìn thẳng vào anh:
Anh nói vậy là sao?


Anh nắm lấy bàn tay cô và đặt l8ên đầu gối mình, ngón tay anh khẽ gãi lòng bàn tay của cô.

Hành động này khiến lòng bàn tay cô hơi ngứa, cô bèn vô th3ức gập ngón tay rồi thu tay về:
Có gì thì anh nói đi, gãi tay em làm gì?
Cô không sợ khi đánh nhau với người khác, nhưng cơ9 thể này của cô có một khuyết điểm đó là sợ nhột.
Buổi trưa cô đã nhận ra cậu cứ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Sao thế?


Em có chuyện muốn nói với chị.

Cô nghiêm túc nhìn anh và giải thích:
Hắn thầy cô ta còn xinh hơn cả vợ mình nên muốn trả thù cô ta vì đã khiến vợ mình lạc lối. Mà cô ta cũng là người song tính, điều này hắn là không khó lí giải.

Khóe miệng Bùi Diệp giật một cái.
Cô chỉ cho rằng lập trình viên kia đã phản bội vợ mình và có quan hệ với người tình của vợ hắn?
Trước đó, hai người họ đã hẹn với ông cụ Phó là tối nay sẽ về ăn cơm, vì vậy Bùi Diệp chở cô về nhà.
Tuy nhiên họ không thấy Chung Bình Quân đến ăn tối.
Hắn không đến càng tốt, đương nhiên là Bùi Diệp sẽ không hỏi về hắn.
Nói đoạn, cậu cắn môi rồi duỗi tay ra, sau đó tập trung suy nghĩ. Chiếc gối ôm vốn được đặt bên trái trên ghế sofa đột nhiên di chuyển về bên phải.
Phó Thiên Thiên nhướng mày.
Đây là năng lực của tộc Kỳ, năng lực của Chân Dương đã được kích hoạt.
Cậu lo lắng nhìn cô.
Cậu sợ nhìn thấy sự chán ghét và xa lánh trong mắt cô, nhưng chuyện đó hoàn toàn không xảy ra. Điều này khiến lòng cậu nhẹ nhõm phần nào.

Trưa nay trong thư viện có người muốn bắn vào một con tin. Lúc đó em đã dùng năng lực này để ngăn chặn viên đạn. Khi ấy, em mới phát hiện trong cơ thể em có một năng lực kỳ lạ, em có thể di chuyển đồ vật bằng suy nghĩ.
Nói đến đây, giọng cậu thay đổi và xen lẫn sự sợ hãi.
Nhìn vào đôi mắt trong sáng, chính trực của cô, anh chợt cảm thấy bản thân đã
nhuộm bẩn
những suy nghĩ của cô.
Trước đó, anh còn đang suy nghĩ có thể nghĩ đến việc ba người kia cùng lên giường, kết quả vẫn là anh đã nghĩ quá nhiều, không phải đầu óc cô đen tối mà chính anh mới là người đầu óc đen tối.
Cô nhận ra vẻ mặt khác lạ của anh, bèn chăm chú nhìn anh và hỏi:
Anh sao vậy?

Anh hơi chột dạ nên không dám nhìn thẳng vào mắt cô:
À, không, anh chỉ cảm thấy em nói rất đúng.

Trực giác của cô mách bảo đây không phải là suy nghĩ trong lòng anh, nhưng cô lại không muốn nghĩ quá nhiều:
Em nghĩ chúng ta nên cải tiến vấn đề phát sinh của hệ thống như thế này...

Sau đó, hai người lại thảo luận và nghiên cứu về vấn đề hệ thống an ninh, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối.
Phó Thiên Thiên nhìn thấy tất cả nỗi sợ hãi của cậu.
Cô vỗ nhẹ vai cậu và nói:
Tiểu Dương, em không cần phải sợ, năng lực này của em là thứ quý giá nhất mà ba mẹ em để lại cho em. Đó không phải là điều kỳ quái hay lời nguyền. Nhưng năng lực này sẽ khiến người khác thèm muốn. Thế nên sau này trừ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, còn không thì em đừng sử dụng năng lực, biết chưa?

Cậu vẫn còn cảm thấy hoang mang:
Em không phải là quái vật chứ?

Sau bữa tối, anh và Phó Thiên Thiên sẽ trở lại Trung tâm nghiên cứu khoa học.
Nhân lúc anh đi gọi điện thoại, Chân Dương lặng lẽ chạy đến bên cạnh cô.

Chị Phó ơi.

Sau đó, cậu nghe thấy ông cụ Phó trả lời:
À, nửa tiếng trước cậu ta gọi cho ông nói rằng tôi nay có việc nên không thể đến ăn cơm tối, bảo chúng ta không cần phải chờ cậu ta.

Chân Dương chột dạ, vội lè lưỡi rồi đáp:
Vâng, cháu biết rồi ạ.

Trong suốt bữa tối, vì không có Chung Bình Quân ở đó nên tâm trạng của Bùi Diệp rất vui vẻ. Về sau, anh còn khen Chân Dương vài câu.
Phó Thiên Thiên lại càng là người không hỏi han đến chuyện của người khác, hắn muốn đến thì đến, không đến cũng chẳng sao. Cô không thích tìm hiểu rõ ngọn nguồn.
Chỉ có Chân Dương không thấy hẳn bèn vô thức nói:
C, sao hôm nay anh Chung không đến nhỉ?

Vừa nói dứt lời, cậu liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Diệp lia tới khiến cậu rùng cả mình.
Anh cười xấu xa và ghé mặt lại gần mặt cô:
Gã lập trình viên kia c6ó thể có quan hệ với người tình của vợ hắn. Chuyện ngay cả anh cũng không ngờ được, vậy mà em lại có thể nghĩ ra. Chẳng lẽ kh5ông phải là em biết nhiều sao?

Cô nhíu mày.
Hóa ra anh đang nói đến vấn đề này.

Tất nhiên là không phải rồi. Việc em cần làm bây giờ là làm một người bình thường, biết không?
Cô lại xoa dịu cậu lần nữa.

Cậu nhìn vào ánh mắt khích lệ của cô, bình tĩnh gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.