Chương 84: Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất là gì?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 644 chữ
- 2022-02-04 07:59:08
Anh bình tĩnh tháo khuy áo trên cổ tay, nhẹ nhàng xắn tay áo lên đến khuỷu, sau đó kéo cà vạt trên cổ áo sơ mi.
Những kẻ trong bóng tối đều đeo kính nhìn ban đêm, có thể thấy chính xác vị trí của Bùi Diệp.
Sau khi Bùi Diệp dứt lời, những kẻ đó liền lặng lẽ lẻn về sau lưng anh.
Một tên nhắm ngay điểm yếu trên lưng anh, giơ dao đâm vào vị trí trái tim từ sau lưng Bùi Diệp.
Cùng với một tiếng cười khẩy, tên đó đột nhiên đâm hụt, dao trên tay hắn không biết đã bị bẻ gãy từ lúc nào, đoạn dao bị bẻ ấy đâm xuyên vào tim hắn.
Thấy thế, những kẻ khác liền xông lên.
Sau đó, tiếng la hét liên tục vang lên trong bãi đỗ xe.
Sau khi phát hiện dưới bãi đỗ xe bị cúp điện, nhân viên làm việc trong cao ốc Tập đoàn Bùi thị lập tức gọi người kiểm tra và sửa chữa mạch điện.
5 phút sau, bãi đỗ xe được cấp điện trở lại, ánh đèn sáng choang.
Những bảo vệ canh gác ở lối ra của bãi đỗ xe dưới tầng hầm nghe tin chạy đến.
Khi tới hiện trường, họ đã rất ngạc nhiên bởi cảnh tượng họ nhìn thấy.
Có hơn hai mươi người ở hiện trường tập trung vào Bùi Diệp.
Bốn người trong số họ là vệ sĩ của Bùi Diệp, hai người còn lại đều là sát thủ mặc đồng phục màu đen.
Tất cả những sát thủ ấy đều nằm trong vũng máu, chết rất thê thảm, đặc biệt là tên sát thủ nằm gần Bùi Diệp nhất, hộp sọ bị bóp nát bét, óc phọt ra, ai nhìn thấy cũng muốn nôn mửa.
Cả bãi đỗ xe như biến thành địa ngục.
Chỉ có một mình Bùi Diệp đứng đó, hai tay anh dính đầy máu tươi, toàn thân tỏa ra sát khí khát máu, như Diêm Vương chốn địa ngục, nhưng trên người anh lại không chảy máu.
Thấy người của mình đã tới, Bùi Diệp thu hồi sát khí quanh người, ung dung và tao nhã bước ra khỏi đống thi thể.
Một vệ sĩ lập tức đưa khăn tay cho anh.
Anh nhận lấy chiếc khăn lau tay, sau đó tiện tay ném chiếc khăn xuống đất.
Bùi Diệp quay người đi về phía thang máy.
Trước khi đi, anh lạnh lùng bỏ lại một câu:
Dọn sạch sẽ nơi này.
Vâng!
15 phút sau, trong văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Bùi thị.
Một vệ sĩ gõ cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc, đứng trước mặt Bùi Diệp, cung kính nói:
Cậu chủ.
Bùi Diệp ngẩng đầu lên:
Tìm ra lại lịch của chúng rồi?
Trên người bọn chúng đều có hình xăm Solomon, chúng là người của Solomon.
Bùi Diệp cười khẩy:
Solomon? Có phải Solomon vừa mới thành lập năm ngoái và ám sát chỉ huy quân đội?
Vâng, tôi vừa gọi cho bên Solomon, ông trùm của bọn chúng nghe nói thuộc hạ của Solomon ám sát ngài thì rất ngạc nhiên, xác định là một tiểu đội trưởng của một nhóm nhỏ đã tự ra lệnh.
Ông ta đã bắn chết tên đội trưởng đó, khai ra kẻ đầu têu đứng sau.
Ô? Là ai?
Là Bùi Xã - con trai cả ông chủ của ngài.
Bùi Diệp nhắm mắt lại:
Thảo nào chiều hôm qua chú Hai của tôi cứ không dám nhìn tôi.
Cậu chủ, việc này nên xử lý thế nào?
Thông báo với mọi người, trước tiên không nên bứt dây đồng rừng, cứ để ông ta trốn.
Nhưng nếu ông ta trốn thật, e rằng sẽ khó mà bắt được.
Bùi Diệp nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn:
Điều khiến con người tuyệt vọng nhất là gì? Là thấy lối thoát ngay trước mắt, lại đột nhiên bị chặn đứng.