• 453

Chương 853: Không thấy bùi diệp và phó thiên thiên (2)


Trịnh Tiên lại hỏi lại lần nữa:
Ai vậy?


Một giọng nói mang theo sự chán ghét từ bên cạnh vang lên:
Đừng nói nữa, ồn ào quá!
<8br>

Ba... à, không, ông chủ Bạch, ông đã cứu tôi sao?
Những chuyện đã xảy ra trước vụ nổ liên hiện lên trong đầu anh ta.

Ông thấy thế nào rồi, có năng không?


Giờ anh cứ lo cho cái thân anh đi! Huống hồ hai chúng ta đã cắt đứt quan hệ cha con. Anh có thể trở về đội vệ sĩ nhà họ Bùi, cũng có thể gia nhập đội đột kích Hắc Ưng. Sau này anh là người tốt, không cần phải ở lại chợ đen làm người xấu nữa. Vì thế việc anh phải làm bây giờ là vạch rõ quan hệ với tôi, đừng quan tâm đến tôi nữa.

Trịnh Tiên:
...


Con xin lỗi!
Anh ta cảm thấy áy náy vì đã phản bội ông ta.
Trong lúc đó, những người bên ngoài đang cố gắng đào bới. Một lát sau, có ánh sáng chiếu qua khe hở của đống đổ nát.
Sau đó có bóng người chập chờn giữa luồng ánh sáng. Tiếp theo là giọng nói của Tăng Nguyệt Nguyệt.

Nhưng mà...


Đừng nhưng nhị gì nữa.
Nói đoạn, ông chủ Bạch đột nhiên rên lên.

T3ôi chỉ vô tình chặn thanh xà nhà cho anh thôi chứ không phải là muốn cứu anh. Anh không cần cảm ơn tôi.

Anh ta lặng đi.

Tại sao ông lại cứu tôi? Chẳng phải ông...
Giọng anh ta khàn khàn:
Chẳng phải ông đã nói rằng muốn cắt đứt quan hệ cha con với tôi s6ao?

Trịnh Tiên đã có thể cảm nhận được hơi thở càng lúc càng yếu của ông ta, cơ thể ông ta đột nhiên nhúc nhích khiến khối bê tông trên người họ phát ra âm thanh nho nhỏ.
Anh ta càng hiểu rõ hơn.
Tim Trịnh Tiên thắt lại, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Ba muốn làm gì? Ba cố gắng thêm chút nữa. Sau khi chúng ta ra ngoài, ba muốn làm gì thì tự làm, con không giúp ba đầu.
.

Nói vớ vẩn, em nhìn thấy xung quanh anh nhiều máu thế kia, sao có thể không việc gì được chứ?
Anh ta chắc chắn cơ thể anh ta không bị thương, vết máu này là do anh ta đã nôn ra khi đánh nhau với ông chủ Bạch lúc trước. Vết máu đó đáng lẽ đã khô, nhưng bây giờ Tăng Nguyệt Nguyệt lại nói là anh ta chảy nhiều máu.
Nhờ ánh sáng rọi vào, mắt anh ta dần dần nhìn rõ. Anh ta nhìn sang bên cạnh thì thấy có một vũng máu ở chỗ ông chủ Bạch.

Anh kém cỏi như vậy, sau khi ra ngoài đừng nói với người khác rằng anh là con trai của tôi đấy.
Ông ta nói với giọng ghét5 bỏ.
Lúc này mà ông ta vẫn còn nói những lời như thế.
Thảo nào anh ta bị ông chủ Bạch đè lên nhưng vẫn bình an vô sự. Đó là vì ông ta đã dùng cơ thể của mình để chặn tảng bê tông cho anh ta. Thậm chí khi anh ta bị đè nặng, không thể phát ra tiếng kêu cứu, chính ông ta đã cố gắng chống đỡ tảng bê tông để anh ta có thể hít thở và cất tiếng kêu vang dội.
Mặc dù ông ta không biết cách làm cha, nhưng ông ta đã dùng cách của chính mình để thể hiện tình yêu của người cha với anh ta.

Tôi cũng muốn tự làm, nhưng tôi đã không thể chịu đựng được nữa. Bạch Tiên à, đây là lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất ba cầu xin con. Sau khi ra khỏi đây, con hãy chôn ba bên cạnh mẹ con. Lúc còn sống, ba và mẹ con vĩnh viễn không thể bên nhau, còn khiến bà ấy phải gánh cái tiếng là gái điếm. Ba đã để mẹ con đợi nhiều năm, giờ đến lúc ba nên đi theo bà ấy rồi.

Hai mắt Trịnh Tiên chợt cay xè, nước mắt rơi xuống.
Tim anh ta thắt lại:
Ông... ông bị thương rồi.


Làm ầm lên nỗi gì chứ!
Ông ta vẫn nói với giọng ghét bỏ.
Nghĩ đến việc ông ta đang phải chịu sức nặng của tảng bê tông, trái tim anh ta đau nhói.

Ông nằm bên dưới người tôi đi, để tôi giúp ông đỡ tảng bê tông.

Được rồi, với chút sức đó của anh mà còn muốn đỡ tảng bê tông? Chỉ sợ hai chúng ta đã bị đè chết ở đây trước khi được cứu ra ấy chứ.


Trịnh Tiên, em đã nhìn thấy anh rồi! Anh chờ nhé, bọn em sẽ cứu anh ra ngay bây giờ!
Cô đau lòng nhìn anh ta đang nằm dưới đồng xi măng gạch vỡ:
Anh đau lắm phải không?

Anh ta cười đáp:
Nguyệt Nguyệt, anh không sao.


Được rồi, anh không cần phải đạo đức giả trước mặt tôi! Tôi không mắc lừa đâu!

Không hiểu sao sống mũi anh ta lại cay cay.

Sau khi chúng ta ra ngoài, ba cũng rời khỏi chợ đen đi, con và Nguyệt Nguyệt sẽ hiếu thảo với ba.


Ha, tôi là người của chợ đen thì mãi mãi sẽ là người của chợ đen! Tôi không phải người tốt đẹp gì, càng không muốn làm người tốt, đời này cũng không làm người tốt được!


Ba sao vậy?
Trịnh Tiên lo lắng hỏi.
Giọng nói của ông ta trở nên mỗi lúc một yếu ớt:
Cuối cùng, tôi vẫn không thể làm mẹ anh sống lại. Có điều, nể tình tôi đã từng là ba của anh, tôi cầu xin anh một việc.


Ba phải sống cho tốt. Nếu ba đã nợ bà ấy thì nên bầu bạn bên con. Ba cổ chịu đựng thêm chút nữa, Nguyệt Nguyệt sắp đào đến đây rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.