• 360

Chương 864: Đừng lo lắng, hãy chờ anh (1)


Phó Thiên Thiên nhìn Bùi Diệp trên màn hình và mỉm cười.

Lão Mặc và lão Văn cảm thấy hơi ảo não.
Khi họ tưởng rằng có lẽ anh sẽ tiếp tục đi về phía trước để tìm lối ra thì anh bỗng nhiên đâm vào vách đá bên cạnh.
Lão Văn:
...

Ông ta hừ nhạt:
Cậu đã giải quyế5t hết đám thú hoang kia nhưng vẫn chưa được coi là thằng. Giờ cậu vẫn còn đang ở trong hang động, quy tắc chúng tôi đã nói lúc đầu là cậu phải ra khỏi đó trong vòng hai tiếng đồng hồ. Nếu không ra ngoài được thì coi như cậu thua.

Bùi Diệp hơi nhíu mày.

Chẳng phải ông nói là tôi phải ra khỏi đây sao?

Chúng tôi báo cậu tìm lối ra chứ không bảo cậu phá hủy vách động! Cậu đang phá luật chơi đấy!

Anh thủng thẳng nói:
Các ông bịt kín cửa hàng trước, phá luật trước, tôi chỉ dùng cách của mình để thoát khỏi đây mà thôi.

Lão Mặc:
...

Mặt đất liền rung chuyển cùng với tiếng động đinh tai nhức óc. Vách đá sụp đổ, lộ ra một hang đá lớn đủ rộng cho một người đi qua.

Nhưng sao mặt đất lại rung chuyển dữ dội như vậy?

Cô không trả lời họ mà nhìn thẳng vào màn hình giám sát. Hai người họ cũng vô thức nhìn theo ánh mắt cô thì thấy vách đá vốn dĩ chặn trước mặt Bùi Diệp đã biến mất, thay vào đó là một đống đổ nát.

Nhất định phải làm thế sao?

Lão Văn không hiểu ý anh, ông ta bèn đáp:
Đó là điều tất nhiên, đây là luật chơi, cậu phải tuân thủ, phải ra khỏi hang động thì mới tỉnh là đã thắng.

Nói đoạn, ông ta lại tắt micro. Sau đó ông ta và lão Mặc liếc nhìn nhau ngầm hiểu ý.
Ha ha, cả hang động chỉ có một lối ra, đã vậy lối ra đó còn bị bịt kín, Bùi Diệp chắc chắn sẽ không thể ra ngoài, như vậy con gái của họ sẽ ở lại đảo này.
Bùi Diệp suy nghĩ một lát rồi thu tay lại, sau đó đi sang bên cạnh. Hai người thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Diệp đáng ghét, quả là khó lường.
Lão Văn:
Ở, những tảng đá kia là sao?

Ông ta quay sang nhìn lão Mặc. Lão Mặc cũng ngơ ngác lắc đầu, tỏ ý không biết chuyện gì xảy ra.

Tôi thẳng rồi! Tôi đã vượt qua cửa ải thứ hai và sẽ đưa 6con gái ông đi!

Nghe giọng điệu của anh, lửa giận của lão Văn liền bốc lên.

Sao vậy?

Lão Văn tức giận nói:
Cậu đang qua cửa ải hay đang phá hoại của công đấy?

Hai người kia cứng họng.
Cuối cùng lão Văn lên tiếng trước:
Dù sao thì cậu cũng không thể phá hoại vách đá như vậy. Huống hồ, vị trí của cậu bây giờ đã cách xa cửa hàng mà chúng tôi bịt kín. Cậu có thể tự mình tìm lối ra, nếu không chúng tôi sẽ tuyên bố rằng cậu làm trái với quy tắc trò chơi, thất bại trong trận này.

Rõ ràng là họ 8muốn phá hỏng tình cảm giữa hai người, nhưng dường như lại vô tình khiến tình cảm của hai người càng sâu đậm hơn.
Tron3g lòng họ rất khó chịu.
Bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng ầm ầm, chấn động cả mặt đất. Lão Mặc cảnh giác bám vào chiếc bàn bên cạnh:
Xảy ra chuyện gì thế?

Lão Văn nuốt nước miếng, đáp:
Không phải là động đất chứ?

Lão Mặc gần như không kịp nghĩ nhiều, vội mở micro và nói với Bùi Diệp:
Dừng lại, dừng lại ngay!

Anh ngẩng đầu nhìn vào camera mà không hiểu gì.
Lão Mặc và lão Văn lại trợn mắt há hốc mồm. Khi thấy anh vượt qua đống đá vụn, định đi tiếp về phía trước để đấm vỡ vách tường trước mặt, hai người đều trở nên căng thẳng.
Nếu vách đá trong hang động bị phá vỡ quá nhiều thì sẽ làm hỏng kết cấu của toàn bộ hang đá, khiến cái hang bị sập, như vậy hang động tự nhiên để tránh nóng sẽ bị phá hủy.
Tiếp theo, Bùi Diệp bình tĩnh bước qua đống đá vụn, đi về phía bên kia của bức tường, sau đó hình ảnh của anh xuất hiện trong một màn hình camera khác.
Lão Mặc và lão Văn nhìn chòng chọc vào hình ảnh của anh.

Không phải động đất đầu.
Cô tốt bụng nhắc nhở họ.
Ngay sau đó, mặt đất lại bắt đầu một trận rung chuyển còn mạnh hơn cả vừa rồi.
Bây giờ tất cả những gì họ phải làm là chờ đợi, đợi sau hai tiếng mà anh không đi ra thì họ sẽ mở chốt thả anh.
Tuy nhiên, điều khiến họ thấy lạ là sau khi anh giết chết đám thú hoang kia, Phó Thiên Thiên không hề nóng nảy mà bình tĩnh ngồi đó, điều này hoàn toàn trái ngược với vẻ căng thẳng lúc nãy.
Bùi Diệp đứng trong hang núi, mấp máy môi.
Bởi vì không nghe rõ anh đang nói gì, lão V9ăn đành phải bật micro lên. Giọng nói của anh liền vang lên.
Trước ánh mắt bất mãn của họ, Bùi Diệp dễ dàng tìm thấy cửa hàng và đi ra ngoài. Thời gian tính từ lúc anh đi vào cho đến lúc đi ra, tổng cộng chỉ nửa tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.