• 360

Chương 920: Phiên ngoại 40


Tiểu Quang biết rằng nếu đại ca của hắn đã nói như vậy thì có nghĩa là gã đã bắt đầu nghi ngờ hắn.

Nhưng hắn đã lừa nhiều đồng bọn của8 mình đến đây thế này, phản bội thì cũng đã phản bội rồi, cho dù bây giờ hắn muốn sửa sai cũng đã quá muộn, chỉ có thể đã làm thì làm cho tró3t.


Đại ca, bọn họ đúng là vô dụng. Không biết là do bật lửa của em có vấn đề hay dầu của em có vấn đề nữa. Hay anh đến đây xem thế n9ào, như vậy cũng có thể giúp bọn em nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?


Được.

Gã bình tĩnh nói cho hắn biết vị trí hiện tại của mình.
Tiểu Quang tắt bộ đàm rồi cười tít mắt nói với nhóm người Phó Thiên Thiên:
Các vị nghe thấy cả rồi chứ, đại ca của chúng tôi đang đợi chúng ta ở chỗ gã vừa nói đấy. Bây giờ chúng ta đến đó chứ?

Phó Thiên Thiên thản nhiên nói:
Chúng ta đi thôi.

Mọi người liền đi đến chỗ mà đại ca của Tiểu Quang vừa nói. Lúc nãy, gã đã nói rất rõ ràng với hắn, gã đang chờ
họ
qua đó... chứ không phải chờ hắn.
Không những thế, dẫn theo hắn khá vướng víu, vì vậy họ dứt khoát giải quyết hắn trước, để đến lúc đó không bị hắn ngáng đường.
Cô vừa nói dứt lời thì một người trông giống ma nơ canh bước ra từ sau cửa kính rồi đi đến trước mặt họ. Gã nhìn cô với ánh mắt đầy tán thưởng.

Không hổ là đội trưởng đội đột kích Hắc Ứng, vừa nhìn đã nhận ra lớp ngụy trang của tôi.

Cô thản nhiên nói:
Không ai có thể trốn thoát khỏi ánh mắt của tôi, huống hồ ông còn ngụy trang vụng về thế kia.

Một lúc sau, họ đến vị trí của người kia, cũng là một lối thoát hiểm, nhưng lại không thấy ai ở đó.
Vợ chồng Tăng Nguyệt Nguyệt đều cảm thấy căng thẳng, chỉ có Phó Thiên Thiên vẫn bình tĩnh đứng đó, nhìn thẳng vào người đang mặc trang phục giả vờ làm ma nơ canh trong cửa kính.
Cô nhếch miệng nói:
Dù chúng tôi tới đây nhưng lại trốn ở đó, thế này có vẻ không giống tác phong của một đại ca cho lắm.


Đương nhiên là tôi sợ chết chứ, nhưng lúc quyết định làm việc này, tôi không nghĩ nhiều đến thế.
Bọn chúng cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà họ Bùi dưỡng thai, ai ngờ cô vẫn có thể vác cái bụng to như thế này ra ngoài, còn đúng lúc bắt gặp bọn chúng đang hành động, quả là không thể xui xẻo hơn.

À, thể chẳng lẽ sau khi gặp tôi, ông không có suy nghĩ gì khác sao?

Nếu đặt câu hỏi này trong trường hợp khác, hoặc do người khác nói, thì người nghe nhất định sẽ hiểu lầm. Tuy nhiên, tình hình hiện giờ chỉ khiến người nghe cảm thấy rùng mình.
Đã có người chơi trò
gậy ông đập lưng ông
, nếu họ không đi thì người đó sẽ rất thất vọng. Hơn nữa họ đã phá hỏng kế hoạch của gã, lúc này hẳn là gã đang rất tức giận. Chị bằng họ cứ qua đó xem sao.
Bốn người đồng loạt gật đầu với Tiểu Quang.
Thấy vậy, hắn hơi sửng sốt, sau đó lập tức nói vào trong bộ đàm:
Vâng, đại ca, em qua ngay đây. Anh nói vị trí cụ thể của anh đi, em sẽ đến chỗ anh ngay bây giờ.


Chậc chậc, ngay cả nhân viên trong cửa hàng cũng không phát hiện ta tôi, vậy mà cô lại nhận ra.
Bùi Diệp liền sầm mặt, tiến lên hai bước định bảo vệ Phó Thiên Thiên sau lưng mình. Tuy nhiên, cô đã đặt tay lên mu bàn tay anh.

Ông biết hành vi của ông là gì không?
Cô lạnh lùng nhìn gã.
Tất nhiên là tôi biết chứ, làm rối loạn trật tự trị an của xã hội, hành vi phạm pháp và có thể bị tuyên phạt mức án không nhẹ.


Vậy là ông cố ý làm vậy sao?
Cô cười nhạt:
Ông không sợ chết à?


Tiểu Quang, mày đi theo tao bao nhiêu năm rồi?

Tiểu Quang không hiểu tại sao đột nhiên gã lại hỏi câu này:
Khoảng ba năm ạ.


Ba năm à? Ba năm qua, tạo đối xử với mày không 5tệ thì phải?

Da đầu hắn tê dại:
Đại ca đối xử rất tốt với em, nhưng mà sao bỗng nhiên anh lại hỏi chuyện đó làm gì?

Không có gì, tao chỉ chợt nhớ đến chuyện cũ, đột nhiên cảm khái, hoài niệm quá khứ mà thôi.
Tiểu Quang nuốt nước miếng, dè dặt hỏi:
Đại ca, vậy rốt cuộc anh có đến đây không?
Gã thờ ơ đáp:
Tao không đến đó đâu, dù sao tao cũng còn nhiệm vụ của mình, hay là mày qua bên này đi.
Tiểu Quang mở loa ngoài nên nhóm người Phỏ Thiên Thiên đều có thể nghe thấy hết. Khi đã đưa ra đề nghị đó, bọn họ đều thay đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn nhau.
Phó Thiên Thiên nháy mắt với Trịnh Tiên, anh ta hiểu ý đi tới bên cạnh hắn.
Hắn vẫn còn không rõ anh ta định làm gì thì anh ta đột nhiên đập vào gáy hắn.
Tiểu Quang lập tức ngã xuống trước mặt họ. Sau đó Trịnh Tiên kéo hắn đến chỗ mấy tên đồng bọn đã bất tỉnh nhân sự rồi quay trở lại bên cạnh Tăng Nguyệt Nguyệt.
Nhưng gã lại rất bình thản.


Nếu tôi đã chọn con đường này thì đương nhiên là đã lường trước hậu quả. Có điều, tôi còn một câu muốn nói.



Ông nói đi.



Kể từ khi tôi tổ chức cuộc tấn công khủng bố này, tôi đã không còn nghĩ đến việc sẽ rút lui an toàn. Tôi có một yêu cầu, nếu cô có thể nhận lời, tôi sẽ cam tâm tình nguyện đi theo các người.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.