• 453

Chương 936: Phiên ngoại 56


Mặc dù Bùi Diệp không có ý định ngược đãi trẻ em, nhưng anh cũng đã
ghim
cậu nhóc sau chiến trận vừa rồi, sau này anh nhấ8t định sẽ trả món nợ này.

Vừa mới tròn tháng đã ranh ma như thế này, không hổ là con trai của anh.

Tốt, tố3t lắm!

Vậy thì tốt.

Khi về phòng, Phó Thiên Thiên nhìn anh chằm chằm:
Bùi Diệp, có phải anh đang có chuyện gì giấu em không?

Hơn nửa tháng nay, lão Mặc và lão Văn không đến Bùi Viên nữa, cô luôn cho rằng bọn họ bị người của Bùi Diệp chặn lại.

Mùng 5Hai ơi!
Cô khẽ gọi.
Cậu nhóc chớp đôi mắt đen nhìn cô với vẻ vô tội, như thể người chơi khăm vừa rồi không phải là cậu.
Phó Thiên Thiên cau mày, hài lòng gật đầu:
Xem ra con thông minh từ sớm nh??


Bọn họ cũng ở trong danh sách mất tích?
Cô hỏi thắng. Anh gật đầu:
Ừ.


Bọn họ mất tích khi nào? Mất tích ở đâu?

Bùi Diệp không giấu giếm điều gì, kể cho cô nghe mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Nhưng từ trước đến nay anh là người có chừng mực, dù anh luôn làm khó bọn họ chứ sẽ không ngăn bọn họ đến dự tiệc đầy tháng của Tiểu Tử và Mùng Hai.
Nếu hai người đó thật sự không thể đến dự, có lẽ chỉ có một khả năng.
Sắc mặt anh trở nên nghiêm túc.
Cậu chỉ mới là em bé vừa tròn tháng thôi.
Nhiều năm về sau, Mùng Hai luôn hối hận, tại sao cậu lại xịt nước tiểu vào mặt ba cậu lúc tròn tháng chứ?
Sau khi Bùi Diệp đi ra khỏi phòng tắm, rất nhanh đã đến giờ ăn trưa.
Nghe xong, khóe miệng cô co giật mấy cái.
Bùi Diệp không ưa hai người kia là vì hai người họ đã từng trơ mắt nhìn cô đi chịu chết. Mặc dù cô đã quên chuyện này nhưng anh vẫn luôn nhớ. Anh tổng họ vào trại tạm giam là muốn dạy dỗ họ.
Thế mà những kẻ kia lại to gan, dám bắt người đi trước mặt cảnh sát.
Phó Thiên Thiên thay quần áo xong, nhìn thấy bộ dạng của Bùi Diệp thì bật cười.
Anh cũng đi tắm đi.

Ừ.
9Anh nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng tắm. Cô chậm rãi đi tới trước mặt Mùng Hai đã được người giúp việc lau mình sạch s6ẽ.
Vừa nhìn thấy mẹ, cậu nhóc liền cười khanh khách.
Phó Thiên Thiên khom người bế cậu lên.
Cuối cùng Phó Thiên Thiên cũng không cần ở biệt trong phòng nữa mà cũng dùng cơm với mọi người.
Trong bữa ăn, mọi người nhắc đến bữa tiệc đầy tháng, nhà họ Bùi muốn làm tiệc đầy tháng cho hai đứa, chỉ mời người quen đến dự. Đương nhiên lão Mặc và lão Văn cũng được mời, vì họ là ba nuôi của Phó Thiên Thiên.
Bà cụ Bùi nhìn Bùi Diệp:
Diệp à, Tiểu Mặc và Tiểu Văn có gọi điện cho cháu không? Tối nay họ có thể dự tiệc đầy tháng của Tiểu Tử và Mùng Hai không?
Lông mày của Bùi Diệp khẽ nhíu lại:
À, hai người họ tạm thời có việc, e rằng... không thể đến dự được ạ.


Thiên Thiên, chuyện này anh vốn không muốn giấu em, có điều em còn ở cữ nên anh không nói.

Mặc dù anh và người nhà họ Bùi cổ gắng để có ít xem các thiết bị điện tử, mà thật sự cô cũng không thích xem tin tức là cải trên mạng. Tuy nhiên hai người giúp việc thỉnh thoảng sẽ nói về một số chuyện đã xảy ra ở Vân Thành, đương nhiên là cũng biết về sự mất tích thường xuyên của những người đàn ông khoảng 50 tuổi gần đây.
Kết hợp với vẻ mặt của Bùi Diệp khi biết tuổi của lão Mặc và lão Văn, cô đã có câu trả lời đại khái trong lòng.
Phó Thiên Thiên ngờ vực liếc nhìn anh, nhưng không nói gì.
Mặt bà cụ Bùi lộ vẻ thất vọng:
Thế à, không sao, nhưng mà cháu đã sắp xếp bên lão Phó và ba của Thiên Thiên chưa?

Bùi Diệp gật đầu:
Cháu sắp xếp ạ, bà yên tâm.

Mùng Hại:
...

Vừa rồi có phải cậu đã làm gì sai không? Tại sao ánh mắt của mẹ cậu còn kinh khủng hơn Bùi Diệp ban nãy vậy?
Cậu thông minh từ sớm? Có ý gì đây? Cô muốn làm gì?
Dám đối đầu trực diện với cảnh sát, việc này cần bao nhiêu năng lực và can đảm chứ?
Hơn nửa tháng nay vẫn không phát hiện ra manh mối của hai người họ?


Bùi Diệp lộ vẻ mặt tự trách: Khi bị cảnh sát bắt đi, trên người họ không có bất kỳ thiết bị điện tử nào nên anh không thể định vị được vị trí. Mấy ngày nay anh luôn cử người đi tìm họ, cảnh sát cũng vào cuộc nhưng vẫn không có tiến triển.


Bùi Diệp là nhân vật hô mưa gọi gió ở Vân Thành, thể lực rất mạnh, nên việc tìm người ở Vân Thành có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nhưng ngay cả anh cũng bất lực trong việc tìm người, cho thấy kẻ đã bắt lão Mặc và lão Văn thật sự rất mạnh.


Tuy nhiên có thể khẳng định một điều. Kể từ khi lão Mặc và lão Văn bị bắt, không có tin tức nào về sự mất tích của những người trung niên và cao tuổi ở khắp Vân Thành.
Bùi Diệp nghiêm nghị nói.

Tin này không biết nên coi là tin tốt hay là tin xấu.

Bởi vì đối phương không ra tay nữa có thể liên quan đến lão Mặc và lão Văn, nhưng mãi không có tin tức thì sẽ không biết hiện giờ hai người họ sống chết thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.