• 453

Chương 938: Phiên ngoại 58


Lão Văn liếc nhìn ông ta:
Lúc này ông có thể có mưu kế nào hay chứ?


Lão Mặc cười khà khà nhìn lão Văn.
Lão Văn ngờ vực nhìn ông ta, cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của ông ta.

Rốt cuộc ông muốn làm gì? Hay là...
Lão Văn hỏi thẳng:
Ông muốn tôi giúp ông làm chuyện gì?


Khà khà, chúng ta đã quen biết nhau gần 50 năm. Những năm qua, mỗi lần ông đánh nhau với người khác, tôi đều giúp ông. Chắc là ông còn nhớ chứ?
Ha ha, thì đúng như ông ta nói, nhưng ngón võ mèo cào của ông ta chẳng giúp ích được gì cho ông cả, kết quả ông phải cứu ngược lại ông ta. Cuối cùng ông ta còn bị đánh thê thảm hơn. Ông ta còn không biết xấu hổ mà nhắc lại chuyện này!

Ông muốn gì thì nói đi, đừng dùng chiều đồng cảm!
Lão Văn bóp mạnh mặt lão Mặc.
Ông ta lập tức nghiêm mặt lại.

Ha ha, ông đúng là hiểu tôi, tôi chỉ cần lên tiếng là ông biết ngay tôi muốn làm gì. Đương nhiên là mưu kế tôi nghĩ ra không chỉ cho riêng bản thân tôi, mà là cho cả hai chúng ta.


Ông cũng biết đấy...
Lão Mặc cố ý cầu giờ:
Bây giờ hai chúng ta đều bị giam ở đây, mà mụ phù thủy kia không muốn để chúng ta rời đi, hơn nữa nơi này địa hình phức tạp, lại canh gác nghiêm ngặt, không thể tìm được lối ra. Hắn là ông không muốn mãi mãi bị giam ở đây, đúng không?


Thì sao?
Giọng điệu của lão Văn đã có phần mất kiên nhẫn. Lão Mặc cười tít mắt:
Là thế này, tôi đã nghĩ ra một cách, có thể giúp chúng ta thoát khỏi mụ phù thủy kia!

Lão Văn cười nhạo:
Ông bị ngu à? Khuất phục bà ta? Đâu phải ông chưa thấy kết cục của người khuất phục bà ta. Đến lúc đó chúng ta còn cơ hội trốn khỏi đây sao? Ông mê sảng hả? Tôi còn tưởng là ông có cách gì hay. Cách này của ông thà đừng nói ra thì hơn.


Sao ông có thể khinh bỉ ý tưởng của tôi? Tôi cho ông biết, cách này của tôi nhất định có thể thực hiện được.

Có một người ba như thế này, thảo nào Phó Thiên Thiên không muốn nhận bọn họ.

Ông muốn nói gì thì nói nhanh đi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, sợ quá!


Thực hiện được cái rắm ấy, đến lúc đó cả hai chúng ta đều rơi vào tay bà ta, còn trốn thể nào được? Đúng là ngu kinh khiếp!


Tôi nói cả hai chúng ta khuất phục bà ta khi nào?

Nhìn thấy nụ cười này, l8ão Văn nổi da gà khắp người, bèn xoa xoa cánh tay:
Ông nói thì nói đi, đừng nhìn tôi rồi cười như vậy, ghế quá!

Lão Mặc cười tít mắt: 3
Lão Văn à, hai chúng ta đã quen biết nhau hơn 40 năm đúng không?
Lão Văn nhíu mày nó sang bên, vẫn nhìn lão Mặc với vẻ cảnh giác. Quen biết lã9o Mặc nhiều năm, vừa nhìn thấy nét mặt đó của ông ta là ông biết ngay ông ta đang ấp ủ ý nghĩ xấu, nhất là ánh mắt gian xảo kia càng khiến ông c6ảnh giác muôn phần. Thật sự không nghĩ ra, người xấu xa như ông ta sao có thể sinh ra được một đứa con gái chính trực như Tử Xa chứ, chắc là đột5 biến gen.
Lão Văn nhíu mày lại:
Ý ông là sao? Ban nãy không phải ông bảo là chúng ta khuất phục bà ta sao?

Đúng là tôi có nói thế, nhưng không phải tôi!
Lão Mặc nghiêm túc nói.
Không phải ông?
Lão Văn cẩn thận nghiền ngẫm ba chữ này, sắc mặt đột nhiên thay đổi:
Ông muốn tôi đối phó với bà ta để ông thừa cơ trốn đi? Ông nghĩ tôi là thằng ngu lên ba hả? Dẹp đi!

Lão Mặc bắt đầu thuyết phục:
Ông suy nghĩ đi, nếu hai chúng ta cứ tiếp tục thế này thì sẽ không bao giờ thoát khỏi đây được, cuối cùng chúng ta sẽ chết ở đây.
Lão Văn hừ một tiếng:
Ông muốn giẫm lên xác tôi mà bỏ trốn, tôi không anh hùng vậy đâu. Ở đây ngay cả cửa nhỏ cũng không có. Nếu đã không trốn thoát được thì hai ta chết chung vậy, như thể sẽ có bạn đồng hành trên đường xuống suối vàng, tốt biết bao!


Ông nghe tôi nói hết đã.
Lão Mặc lườm ông ta:
Tôi bảo ông khuất phục bà ta, không có nghĩa là bỏ mặc ông ở đây. Đây chỉ là một phần trong kế hoạch thôi. Chỉ cần ông giữ chân bà ta, bọn gác cửa sẽ chia làm hai nhóm, nhân số ít đi, tôi sẽ dễ đối phó với chúng hơn. Chờ tìm được cơ hội ra ngoài, tôi sẽ lập tức tìm viện binh đến cứu ông!

Lão Văn nhíu mày.

Tại sao muốn tôi giữ chân bà ta? Ông muốn thì ông đi đi, giá nào tôi cũng không đi!
Lão Văn đột nhiên đổi lời:
Hay là ông giữ chân bà ta đi. Sau khi trốn ra ngoài, tôi sẽ tìm người quay lại cứu ông.

Lão Mặc:
...

Lão Văn gật đầu nhưng về cảnh giác vẫn hiển hiện trong mắt:
Rồi sao nữa? Ông muốn tôi làm gì?


Rất đơn giản, không phải mụ phù thủy kia muốn chúng ta khuất phục bà ta sao? Nếu chúng ta đồng ý khuất phục bà ta, tất nhiên là bà ta sẽ lơ là cảnh giác với chúng ta. Lúc đó, chúng ta sẽ có thể nhân cơ hội đó trốn thoát.


Như thế cũng được, nhưng mà ông mù đường, ông có chắc là ông có thể trở ra không? Đến lúc đó, dù ông tìm được lối ra, ông có thể tìm được đường về nhà không?
Lão Mặc nghiệm mặt hỏi.

Lão Văn:
...


Mù đường là nỗi đau lớn nhất của ông ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.