• 359

Chương 956: Phiên ngoại 76


Lần này ông cụ Phó càng kinh hãi hơn.


Bà... bà đừng nói đùa! Tôi đã ngoài 60 tuổi, không phải cái tuổi nói đùa. Đượ8c rồi, nếu bà đã đi cùng với Thiên Thiên thì chính là bạn của con bé. Mọi người vào nhà cả đi.

Sau khi xác định được giải pháp, bà A Chỉ và lão Văn, lão Mặc cùng nhau tập trung lại, suy nghĩ nên làm thế nào để lát nữa đi vào biệt thự hỏi xem sổ hộ khẩu của nhà họ Phó ở đầu. Tiếp đến, người nào sẽ giữ chân ông, để một người khác đi lấy trộm sổ hộ khẩu.
Trong lúc bàn bạc, họ hoàn toàn không e ngại vợ chồng Bùi Diệp.
Bây giờ ba người kia đang thảo luận xem làm cách nào để gài bẫy người khác ngay trước mặt cô. Mà người bị gài bẫy đó còn là ông nội của cô, sao cô có thể vui cho được?
Bùi Diệp khuyên cô:
Ông nội sống một mình ở nhà họ Phó thực sự hơi cô đơn. Nếu có bà ta bầu bạn, quãng đời còn lại của ông hẳn là sẽ không cô đơn nữa.


Nhưng âm mưu của họ ác quá!

Họ cũng là vì hạnh phúc tương lai của ông nội em mà thôi. Thiên Thiên à, em cứ mắt nhắm mắt mở là được.

Phó Thiên Thiên:
...


Họ đã đi quá xa thì phải?
Cô nhíu mày, lộ vẻ không vui.
Cô là một người thắng tính, ghét nhất là những âm mưu quỷ kế.
Không biết tại sao khi thấy bà ta điên cuồng muốn theo đuổi công cụ Phỏ, họ lại không ghét bà ta nữa.

Nếu muốn có thuốc giải thì giúp tôi nghĩ cách đi. Tôi phải dùng cách gì mới có thể theo đuổi được ông ấy?

Vợ chồng anh hoàn toàn không định nhúng tay vào vụ này.
Tuy nhiên Phó Thiên Thiên không đồng ý với hành vi của họ cho lắm.
Phó Thiên Thiên:
À, không.

Bà ta thở5 phào nhẹ nhõm:
Nếu vậy thì tôi vẫn còn cơ hội. Chỉ cần bên cạnh ông ấy có một người phụ nữ là tôi, ông ấy chỉ có thể thích tôi mà thôi.

Lúc này bà ta bỗng nảy ra một suy nghĩ, liền nói:
Cách nhanh nhất là gạo nấu thành cơm. Tôi có thể mua được loại thuốc đó ở đâu nhỉ?

Mọi người:
...

Bà A Chỉ:
...

Sau đó ông cụ Phó trở vào biệt thự với những bước chân hơi lộn xộn, cũng chẳng buồn quay đầu lại nhìn những người phía9 sau có đi theo mình hay không. Bà A Chỉ nhìn theo bóng lưng ông với vẻ tổn thương.
Đột nhiên bà ta quay sang nhìn 6Phó Thiên Thiên:
Cô Phỏ, hiện tại ông ấy có tình cảm với ai không?

Có điều Bùi Diệp đã nhận ra, bèn vô thức kéo cô ra khỏi nhà.

Thiên Thiên, chẳng phải em nói là làm rơi thứ gì đó trên xe sao? Chúng ta ra xe lấy đồ đi!

Ha ha, quả nhiên là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó dạy.
Lão Mặc bèn nói:
À, còn một cách, ra tay trước để giành lợi thế.

Cô phải rất cố gắng mới có thể kiềm chế hành động muốn quẳng ba người kia ra khỏi nhà họ Phỏ.
Khi cô bắt gặp ánh mắt của họ ra hiệu cho nhau cùng phối hợp, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm.
Lão Mặc cười tít mắt:
Việc này rất đơn giản, bà cử nhân lúc ông ấy không để ý, lấy trộm sổ hộ khẩu của ông ấy, rồi tìm người hóa trang thành ông ấy, sau đó hai người đi đăng ký kết hôn. Đến lúc đó, chẳng phải bà sẽ trở thành vợ danh chính ngôn thuận của ông ấy ư?

Mắt bà ta sáng lên:
Cách này rất hay! Chỉ cần tôi trở thành vợ hợp pháp của ông ấy thì ông ấy có muốn đuổi tôi đi cũng không được.

Cô muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng việc này thật sự hơi khó.
Ngay khi lão Văn mọi được thông tin nơi để sổ hộ khẩu từ ông cụ Phó, lão Mặc định chuồn đi lấy trộm quyển sổ thì cô không nhịn được nữa, định dạng dậy để ngăn cản ông ta.

Ý ông là gì?


Hiện tại ông ấy không chấp nhận bà là bởi vì hai người chẳng có quan hệ gì với nhau cả. Nếu... bà trở thành vợ hợp pháp của ông ấy thì bà có thể đường hoàng ở lại bên cạnh ông ấy rồi.

Ý ông là sao? Làm sao tôi mới có thể trở thành vợ hợp pháp của ông ấy?


Em không làm rơi gì cả.


Có mà, chúng ta đi ra lấy nào!

Lão Văn:
...

Đây chính là cách vừa rồi bà ta nói ra, bây giờ lại bảo đó là cách ngu ngốc.
Mọi người:
...

Tuổi tác đã cao mà vẫn còn có can đảm theo đuổi tình yêu, thật khiến họ quá đỗi kinh ngạc.
Bà ta nhíu mày:
Vẻ mặt các người như vậy là sao? Thế nào? Hai ông không cần thuốc giải nữa hả?


Tất nhiên là cần chứ!
Lão Văn và lão Mặc đồng thanh đáp.
Anh lúng túng ho nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tại thời điểm này, anh không thể
giơ đầu chịu bảng
được. Sớm muộn cũng có ngày cô nhận ra đây là chiêu mà anh đã dùng để kết hôn với cô năm đó. Khó khăn lắm mới cưới được VỢ, nếu không cẩn thận để mất thì
lỗ vốn
.
Lão Văn tặc lưỡi lắc đầu:
Tôi thấy việc này khó đấy. Nếu ông ấy muốn tìm bạn già bầu bạn thì đã tìm từ lâu rồi, cô đơn nhiều năm như thế, chắc chắn đã không còn muốn tìm ai nữa.

Eo ông ta đột nhiên đau nhói, lão Mặc véo ông ta một cái khiến ông ta lập tức tỉnh táo lại, vội vàng khuyên nhủ:
Nói thì nói vậy, nhưng không phải là hoàn toàn không thể theo đuổi ông ấy.

Tôi phải làm thế nào để theo đuổi ông ấy?


Đúng vậy, nếu muốn ly hôn phải cần sự có mặt của cả hai bên. Chỉ cần bà không đồng ý thì hai người sẽ không thể ly hôn được.
Phó Thiên Thiên:
...

Cô nhíu mày liếc nhìn Bùi Diệp:
Sao em cảm thấy chiều này quen quen nhỉ?

Lão Văn sờ cằm, nói:
Gạo nấu thành cơm thì sao?


Không được!
Bà ta nghiêm túc nói:
Loại thuốc đó thường rất mạnh, nếu ông ấy làm chuyện đó
quá độ tổn thương đến cơ thể thì sao? Tuyệt đối không được! Đầu óc ông có vấn đề à mà lại nghĩ ra cách ngu ngốc này?
Sau đó, anh kéo cô ra khỏi nhà họ Phó.

Cô tỏ vẻ bực bội:
Bùi Diệp, anh có ý gì? Tại sao anh lại để họ làm trò vớ vẩn như thế?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.