• 360

Chương 976: Phiên ngoại 97


Trước khi trở về quân khu, Phó Thiên Thiên về nhà họ Phó một chuyến để thăm ông cụ Phó. Vừa nhìn thấy cô, ông cụ mừng rỡ, 8đon đả đón cô vào nhà.


Sao chỉ có mỗi mình cháu vậy, Bùi Diệp đâu?
Trước đây mỗi lần về nhà họ Phú, Bùi Diệp đề3u đi theo cô như cái đuôi, như thể sợ Chung Bình Quân sẽ hớt tay trên của anh.
À, anh ấy có việc đột xuất trong công ty 9không đi được, nên cháu đến đây một mình ạ.


Bùi Diệp muốn đi với cô tới đây nhưng Tập đoàn Bùi thị gọi điện tới,6 nói rằng có việc khẩn cấp, nhất định phải đích thân anh giải quyết.
Bị ông cụ Phó hỏi lia lịa như thế, cô cau mày:
Ông nội, rốt cuộc ông muốn nói điều gì?

Đột nhiên Tiểu Diệp không đến, không phải vì nó có người phụ nữ khác ở ngoài hả?
Ông cụ nói thẳng. Phó Thiên Thiên gặm nhấm lời của ông cụ:
Ông bảo Bùi Diệp cặp bồ?


Thật hả? Nó cặp bồ ở ngoài à?


Chuyện này là không thể nào!

Tại sao?

Một cơn gió thổi tới, vài cánh hoa theo gió rơi xuống. Tường rào và cành hoa anh đào kia rất giống tường và hoa trong trại trẻ mồ côi cô ở trước đây, gợi lên kí ức một thời của cô. Cô vô thức bước đến bên tường. Đừng nhìn một phút, cô liên rời đi.
Lúc này có ai đó đột nhiên gọi cô.

Chào cô.
Một giọng nữ vọng ra từ trong sân biệt thự.
Phó Thiên Thiên nhìn về phía người đó, vừa nhìn đã nhận ra đó là Tô Mễ, người vừa được bầu là hoa khôi của đội cảnh sát.
Lúc này Tô Mễ đang mặc trang phục thường ngày, tư thế oai hùng thoải mái. Trong thoáng chốc, cô như thấy được chính mình mười năm trước.

Có chuyện gì không cô Tô?
Phó Thiên Thiên hỏi.

À, anh ấy gắn lên người cháu một thiết bị, chỉ cần có người khác phải tiếp cận anh ấy ở khoảng cách nào đó thiết bị sẽ reo lên. Nó chưa hề reo.


Chuyện này sao có thể? Trong phòng làm việc của nó luôn có nhân viên nữ mà? Lúc mấy cô đó đến gần nó, chẳng lẽ cái máy kia không reo lên?


À, hình như anh ấy đã thay toàn bộ nhân viên trong trụ sở của Tập đoàn Bùi thị thành nam giới hết ông ạ. Hơn nữa ai muốn hợp tác với Bùi thị, muốn nói chuyện với anh ấy, nhất định phải cử nam giới đến.

Vậy tại sao hôm nay nó không sang đây với cháu?

Cháu vừa mới nói rồi.
Phó Thiên Thiên nhíu mày:
Công ty anh ấy có việc đột xuất, anh ấy phải đi giải quyết. Có vấn đề gì không ông?
Ông cụ Phó:
..

Không cãi nhau, vậy chỉ có thể là nguyên nhân khác:
Vậy gần đây nó có đi đêm không?


À, ngoại trừ vừa rồi cháu vắng nhà đi làm nhiệm vụ, trong thời gian cháu về, anh ấy luôn ở nhà. Sao thế ạ?

Ông cụ Phó:
...

Được cô gọi thẳng họ khiển Tô Mễ hơi ngạc nhiên.

Thật là vinh hạnh khi được đội trưởng đột đột kích Hắc Ứng nhận ra.
Tô Mễ mỉm cười, mặt không hề có ý đồ xấu.
Đây là nhà cô à?
Hai năm nay cô không để ý những ai ở gần nhà ông nội, cũng không biết hàng xóm của ông nội là ai. Sắc mặt của Tô Mễ hơi lạ:
Không phải.

Thì ra là vậy, thể cô gọi tôi có việc gì không?
Phó Thiên Thiên lại hỏi lần nữa.
Tô Mễ ngẩng đầu nhìn cây hoa anh đào trong tường rào nhà mình.
Tình huống này nghe sao cũng thấy không giống Bùi Diệp ngoại tình.
Vậy có phải... phương diện kia của hai đứa có vấn đề không?
Phó Thiên Thiên không hiểu:
Phương diện kia?


Chính là.
Ông cụ Phó ra dầu qua loa, mặt đỏ lên:
Là vậy đó, cháu hiểu không?

Phó Thiên Thiên sờ cằm:
Chắc là không phải.

Vậy là Bùi Diệp không có vấn đề.
Trong lúc họ đang nói chuyện, có một người đi từ trong bếp ra, mỉm cười nhìn Phó Thiên Thiên:
Thiên Thiên, cháu tới rồi hả, mau vào nhà đi.

Người đó chính là bà A Chỉ, bà mặc chiếc tạp dề viền hồng trông rất đáng yêu.
Phó Thiên Thiên gật đầu, sau đó liếc nhìn ông cụ Phó, thầy gò má ông cụ ửng đỏ đáng ngờ. Lúc trước cô nghe Bùi Diệp nói, vì bà A Chỉ tấn công mạnh mẽ nên phòng ngự cứng rắn của ông cụ Phó đã bắt đầu lung lay. Bây giờ có vẻ như ông cụ đã có dấu hiệu
đổ
bà A Chỉ rồi.
Có bà ấy ở đây chăm sóc ông, cô cũng yên tâm phần nào. Dù những kẻ khủng bố kia ra tay với nơi này, ông cũng sẽ tạm thời an toàn.
Ra khỏi nhà họ Phú, Phó Thiên Thiên chuẩn bị lên xe thì đột nhiên phát hiện một cành hoa anh đào ló ra từ hàng rào của biệt thự bên cạnh, chùm hoa đẹp như bông tuyết.
Nhưng ông cụ Phó thì không nghĩ vậy.
Đàn ông đang nhiệt tình với phụ nữ đột nhiên trở nên lạnh nhạt, thông thường chỉ có một trường hợp, đó là tình cảm mà người đàn ông dành cho người phụ nữ đó đã phai nhòa.
Ông lo lắng hỏi:
Thiên Thiên, có phải cháu và Tiểu Diệp cãi nhau không?


Không ạ.


Tôi vừa mới thấy đội trưởng Phó ngẩn người nhìn cây hoa anh đào này, thế nên tôi muốn hỏi, nó có ý nghĩa gì với cô sao?


Phó Thiên Thiên buột miệng trả lời:
Trước đây, trại trẻ mồ côi cũ của tôi cũng có một cây hoa đào như thế này. Nhìn thấy nó, tôi nhớ lại chuyện xưa ấy mà.



Thì ra là thế, cảm ơn đội trưởng Phỏ đã trả lời.



Không cần khách sáo.
Cô nhìn vào vai trái của Tô Mễ:
Nghe nói cô bị thương vì bảo vệ người dân trong cuộc tấn công khủng bố lần trước. Vết thương của cô thế nào rồi?


Tô Mễ cười cay đắng:
Đã ổn rồi, cảm ơn sự quan tâm của đội trưởng Phó.



Tôi còn có việc, có duyên sẽ gặp lại.



Tạm biệt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.