• 360

Chương 982: Phiên ngoại cuối


Vì những người khác chỉ tập trung vào Thạch Kiều nên không chú ý tới bên này. Khi chúng nhận ra vấn đề ở Mùng Hai thì chỉ còn lại mấy tên. Hai đ8ứa bé cười khanh khách, cứ thế quật ngã từng kẻ một.

Nhìn hai đứa nhóc đang say giấc nồng, ánh mắt của Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đều 3tràn đầy dịu dàng. Phó Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Bùi Diệp:
Em cảm thấy đề nghị trước đây của anh không tệ.

Ông cụ Phó kéo tấm chăn mỏng đắp lên người bà.
Tôi không lạnh, hay là ông đắp đi.
Bà từ chối.

Bà đắp đi!
Ông cụ Phó cương quyết đắp chăn lên người bà, sau đó khó chịu quay mặt đi, lầm bầm:
Hơn nữa, nếu bà cảm lạnh, tôi sẽ đau lòng.

Tần Hàng khẽ cười.

Yên tâm đi, tôi sẽ không giành cô ấy với anh, bởi vì... trong lòng cô ấy chỉ có mình anh.


Ừ, là thật, hai ngày trước tôi gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy đã xác nhận chuyện này.

Tại sao cậu ấy lại muốn đến thủ đô nhỉ? Không phải cậu ấy đối với Thiên Thiên...


Cậu ấy không nói về chuyện này. Người bên ngoài cũng không nhắc tới, mọi người hãy giả vờ như không biết đi.


Ha, vậy em nghĩ sao?


Có lẽ em sẽ đứng trên đỉnh thế giới, được mọi người tôn sùng và thóa mạ!
Phó Thiên Thiên rất bình tĩnh thốt ra một câu.

Đột nhiên anh nói sang chuyện khác là không muốn nghe câu trả lời của em sao?

Bùi Diệp:
..

Bùi Diệp khẽ gật đầu:
Cô ấy là vợ tôi, tất nhiên là tôi sẽ bảo vệ cô ấy rồi.

Tần Hàng ngẩn ra một lúc, sau đó chợt cười tự giễu.
Nghe anh nói vậy, Phó Thiên Thiên lại ngẩng đầu nhìn anh, cảm xúc khó hiểu hiện lên trong mắt.

T5hiên Thiên, sao đột nhiên em lại nhìn anh như thế? Em muốn nói gì sao?


Nếu...
Tần Hàng nhìn Bùi Diệp chằm chằm bằng ánh mắt mang tính xâm lược:
Nếu tôi muốn cô ấy thì sao?

Đáy mắt Bùi Diệp lập tức lóe lên ánh sáng sắc lạnh:
Trừ phi tôi chết!

Bà A Chỉ:
Bình Quân luôn lạnh nhạt với Tô Mễ, không biết khi nào Tô Mễ mới có thể tu thành chính quả.

Ông cụ Phó cười:
Cậu ấy cũng là người cô đơn. Một ngày nào đó, Tô Mễ sẽ có thể làm tan chảy trái tim băng giá ấy.

Mong là vậy.
Bà A Chỉ không kìm được lại hỏi một câu:
Đúng rồi, nghe nói Tần Hàng sắp bị điều đến thủ đô nhậm chức, chuyện này là thật sao?


Không nghe thấy thì thôi!

Bà A Chỉ mỉm cười, tựa đầu vào vai ông:
Sau này, mỗi khi trời tối, chúng ta đều ra đây ngắm trăng như thế này nhé?
Ông cụ Phó liếc nhìn bà A Chỉ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trời, cười nói:
Được!

Vẻ mặt cô dần trở nên nghiêm túc:
Nếu đời em không gặp được anh, có thể em sẽ sống trên đời này một cách vô tội vạ, cả đời sẽ sống trong hận thù, cả đời không biết được tình yêu là gì. Nên em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã yêu em, cho em có một mái nhà, và một chốn về.

Nghe cô nói, nhịp tim Bùi Diệp dần dần đập nhanh, đường cong nơi khóe môi cũng từ từ kéo dài.

Lần này đến thủ đô, anh chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!
Phó Thiên Thiên nghiêm túc nói.
Tần Hàng cười:
Ừ.

Cuối cùng, Phó Thiên Thiên trịnh trọng nói:
Còn nữa... Em yêu anh.

Cô bất ngờ thổ lộ khiến anh vừa mừng vừa lo, mặt đỏ tới mang tại trong nháy mắt.
Chiều muộn, tại nhà họ Phó. Bà A Chỉ và ông cụ Phó ngồi ở trước cửa, tựa vào nhau ngắm trăng trên bầu trời.
Đêm nay trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng cả bầu trời đêm, ánh sao sáng mờ, một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hơi lạnh.
Phó Thiên Thiên có vài lời muốn dặn dò Vương An Dương, thế là nói với Bùi Diệp:
Hai anh nói chuyện đi nhé, em đi một lát sẽ trở lại.

Tần Hàng nhìn theo cô đi tới chỗ Vương An Dương, trong mắt đầy nỗi niềm thầm kín.

Đúng vậy, hai người là vợ chồng, đương nhiên là anh sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt nhỉ?

Cuối cùng, Bùi Diệp chân thành nói:
Thật ra anh không cần phải làm như thế. Dù anh không đến thủ đô, vị trí của cô ấy cũng không có ai có thể động vào.

Tăng Nguyệt Nguyệt ôm chặt cánh tay anh ta, cười nói:
Em đối với Tần Hàng là lòng ngưỡng mộ. Người em yêu chỉ có mình anh, vậy nên... anh không ghen sao?

Trịnh Tiên ôm chặt Tăng Nguyệt Nguyệt:
Anh ghen lúc nào!

Bùi Diệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô đã rời mắt khỏi anh, nếu không, không biết cô sẽ nói gì. Có điều, anh vừa nghĩ vậy thì cô lại quay lại chủ đề ban nãy.

Không hối hận!
Cô nói rất kiên định.
Anh lập tức bình thường trở lại, nhẹ nhàng ôm Phó Thiên Thiên vào lòng. Sau đó cả hai mỉm cười quay đầu nhìn hai đứa con đang ngủ say trên giường.
Tuy bây giờ đã sang mùa hạ nhưng dù sao cũng chỉ mới là đầu hạ, buổi tối vẫn còn hơi lạnh.
Bà A Chỉ mặc đồ phong phanh, lúc gió thổi qua, người bà hơi run lên.
Nghe xong câu này, tim Bùi Diệp lập tức chùng xuống. Không đúng, anh đột nhiên kinh ngạc nhìn cô, lắp bắp:
Thiên Thiên, em vừa mới nói, đây là... lời nói dối?

Phó Thiên Thiên nhướng mày:
Anh nói xem?

Ngày Tần Hàng lên đường đi thủ đô, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp cùng đến sân bay để tiễn anh.
Cùng đi với họ còn có đội đột kích Hắc Ưng.
Tim anh đập thình thịch:
Nếu đây là lời nói dối, vậy lời nói thật của em là?

Thấy được sự căng thẳng trên mặt Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên không kìm được mà nhếch môi:
Lời nói thật là...

Bùi Diệp:
..

Đứng trên đỉnh thế giới, so với cuộc sống lánh đời hiện tại của cô, là anh đã kéo cô xuống khỏi tế đàn ư?
Tăng Nguyệt Nguyệt phì cười:
Sao hả? Nếu em đến tiễn anh ấy thì sao? Anh sẽ không ghen chứ?

Mặt Trịnh Tiên căng thẳng, không nói gì, nhưng nét mặt anh ta đã nói rõ hết thảy.
Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn anh:
Anh muốn nghe em nói thật hay nói dối?

Ngực anh hơi khó chịu, không muốn nghe cho lắm:
À, em nhìn Mùng Hai giống em chưa kìa, ngay cả năng lực cũng giống nữa. Sau này thằng bé nhất định sẽ kế thừa giấc mơ của em!

Vì lần này Tần Hàng đến thủ đô nên Vương An Dương cũng phải đi theo. Tần Hàng đã từng nói rằng muốn anh ta về đội đột kích Hắc Ưng, Phó Thiên Thiên cũng từng hỏi ý nguyện của anh ta, nhưng cuối cùng anh ta lại chọn ở lại để bảo vệ Tần Hàng.
Lúc Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đứng nói chuyện với Tần Hàng, người của đội đột kích Hắc Ưng vây quanh Vương An Dương.
Bùi Diệp than nhẹ trong lòng. Phó Thiên Thiên nói không hối hận khi ở bên anh, anh phải bù đắp cho cô thế nào đây? Nếu không có cô, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không biết được tình yêu là gì, và cũng sẽ không hạnh phúc như bây giờ.
Bởi vì bọn họ yêu nhau, nên sau này dù xảy ra chuyện gì, bọn họ đều có thể nắm tay nhau sống đến cuối đời.

Đột nhiên em thế này khiến anh hơi bất ngờ.
Bùi Diệp ho nhẹ một tiếng, không cam lòng yêu thế mà thổ lộ lại:
Anh cũng yêu em!
Phó Thiên Thiên khẽ nhoẻn miệng cười:
Em biết, em luôn biết.

Nhớ lại những lời nói vừa rồi của cô, Bùi Diệp vẫn còn sợ, bèn hỏi lại lần nữa:
Em chưa từng hối hận vì ở bên anh?


Không!

Tần Hàng nhìn thật sâu về hướng Phó Thiên Thiên, sau đó lại quay lại nhìn Bùi Diệp:
Hiện tại cô ấy đã có vị trí rất cao, cũng rất dễ bị người ta nhắm vào. Sau khi tôi đi, Vân Thành giao cho anh, hãy bảo vệ cô ấy thật tốt.
Bùi Diệp lạnh lùng nói:
Anh hiểu thì tốt.

Ngay sau khi Tần Hàng lên máy bay, máy bay liền cất cánh.
Trịnh Tiên và Tăng Nguyệt Nguyệt đứng ở đằng xa.
Trịnh Tiên nói với Tăng Nguyệt Nguyệt:
Không phải em từng rất thích Tần Hàng sao? Sao không đến tiễn anh ấy đi?

Tần Hàng cười nhạt một tiếng:
Đúng vậy, vị trí của cô ấy không ai có thể động vào, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã làm tất cả vì Thiên Thiên. Sau này, nếu cần gì, anh cứ việc nói với tôi.

Bùi Diệp từ xa nhìn Tần Hàng rời đi, trong mắt hiện lên vẻ kính trọng.
Sau đó, anh và Phó Thiên Thiên nắm tay nhau rời đi, giọng nói của cả hai cũng dần phiêu đãng.
Ông vừa dứt lời, một bóng người nhỏ nhắn đi ngang qua nhà họ Phó, lặng lẽ leo lên bờ tường của căn biệt thự sát vách, nhẹ nhàng nhảy vào nhà. Nhìn thấy bóng dáng đó, bà A Chỉ và ông cụ Phó không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Bọn họ đều nhận ra đó là Tô Mễ thường nhảy vào nhà Chung Bình Quân.
Trong lòng anh đột nhiên có phần áy náy.

Khụ, vậy.
Anh thử hỏi một câu:
Em có hối hận không?


Đương nhiên là anh muốn nghe rồi. Dù em nói gì, anh đều rửa tai lắng nghe.
Nét cười biến mất trên khóe mắt cô. Cô nghiêm túc nhìn anh:
Vậy anh muốn nghe nói thật trước, hay là nghe nói dối trước?
Bùi Diệp thở dài:
Nói dối đi!

Phó Thiên Thiên:
Ừm, vậy thì lời nói dối là, em mong từ trước đến giờ em không quen biết anh.

Chậc chậc, đàn ông đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.
Trước khi lên máy bay, Tần Hàng nhìn Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đang đứng trước mặt, chỉ cảm thấy chướng mắt.

Hửm? Đề nghị gì?


Năng lực của Mùng Hai quá mạnh, trước khi tính cách chưa định hình, sức tàn phá của nó quá mạnh mẽ, cần phải quản chặt.

Bùi Diệp nh6íu mày:
Tất cả đều nghe em.

Mặc dù giọng ông rất nhỏ nhưng bà A Chỉ vẫn nghe thấy được. Bà ngạc nhiên quay qua nhìn ông cụ Phó, cười tươi rói:
Ông vừa mới nói gì? Tôi không nghe thấy! Ông nói lại đi!

Ông cụ Phó vẫn ương bướng nhìn lên trời.
Phó Thiên Thiên khẽ chạm tay vào mặt Tiểu Tử và Mùng Hai.
Tự nhiên em nghĩ, nếu... đời em không gặp được anh, thì sẽ như thế nào?

Bùi Diệp nhoẻn miệng cười.
Phó Thiên Thiên cúi đầu nhìn cậu nhóc đang cười trong lúc ngủ mơ.

Có lẽ vậy.


Sao anh lại đột nhiên xin đến thủ đô nhậm chức?
Bùi Diệp thản nhiên hỏi.

Nếu tôi nói là tôi muốn theo đuổi sự phát triển tốt hơn, muốn nâng lên tầm cao mới, anh có tin không?


Lúc em không có ở đây, anh và Tần Hàng đã nói gì vậy?

Anh nói là thủ đô có rất nhiều người đẹp, bảo anh ấy chú ý hơn.



Sao anh biết ở thủ đô có nhiều người đẹp?



Thiên Thiên, em đang ghen phải không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.