Chương 20: Ngày dài nhất đời tôi (5)
-
Ba chàng ngốc
- Chetan Bhagat
- 3043 chữ
- 2020-05-09 04:19:25
Số từ: 3032
Dịch giả: ACE Lê
Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
Trong phòng Hội đồng, ánh đèn tù mù, một sự im lặng chết chóc bao trùm, và hầu hết những người có mặt ở đây đều là người cao tuổi. Chừng mười thầy ngồi vòng quanh một bàn bán nguyệt, còn những sinh viên bị cáo phải đứng ở ngay giữa. Như vậy, các ông thầy có thể bắn câu hỏi cho bị cáo từ mọi phía, và vị trí trung tâm đảm bảo khoảng cách từ bị cáo đến mỗi thầy là tối thiểu. Nói cơ bản, đây là một thiết kế mang tính hiệu quả hơn so với một phiên tòa xử án, chắc là vì đã qua tư vấn của môn Kỹ Quản Công.
Thầy chủ nhiệm Shastri ra lệnh cho chúng tôi đi tới chỗ của mình. Ba đồng chủ tọa là chủ nhiệm Shastri, giám đốc Verma và trưởng khoa Cherian. Thầy Veera là một trong bảy vị còn lại, những người không có ảnh hưởng gì lắm tới phán quyết. Nhiều thầy đã ngáp ngắn dài, hẳn giờ này mọi ngày đã lên giường rồi. Nhưng với đám sinh viên của họ, với những bài tập vừa bị giao, tất nhiên đây mới chỉ là giờ bắt đầu cho một đêm dài.
Hai ngài đồng chủ tọa, ta bắt đầu phiên họp hội đồng kỷ luật thôi nhỉ,
chủ nhiệm Shastri nói với một vẻ khách sáo mà tôi cho là hoàn toàn thừa thãi.
Mời thầy bắt đầu,
vị giám đốc và thầy Cherian cùng nói. Tôi nghĩ chắc việc nghiêm trọng hóa thủ tục này khiến cho họ cảm thấy quyền lực của mình hệ trọng hơn chăng.
Nếu hôm nay chứng cấm khẩu của tôi lại giở chứng thì sao nhỉ, tôi vừa nghĩ đến đó là mồ hôi đã túa ra toàn thân. Tất cả các thầy cô đều đồng loạt mở tập hồ sơ Hội Kỷ đặc biệt ra, trong đó có ghi chép lại toàn bộ chi tiết của vụ việc đêm qua.
Ryan nhận ra sự bồn chồn của tôi. Hay thật, những người hiểu rõ ta luôn cảm nhận được mọi thứ về ta.
Hari,
cậu ấy thì thầm.
Tôi quay sang.
Tớ biết cậu đang lo chuyện gì. Cứ nhớ rằng đây không phải là một bài vấn đáp. Nếu giờ cậu không cố thì chắc chắn sẽ rơi vào một bãi còn bốc mùi hơn cả con trứng ngỗng. Cậu hiểu không?
Ừ, hiểu,
tôi đáp.
Và tớ muốn cậu biết rằng, mặc dù tớ ghét phải thú nhận điều này, nhưng cậu đúng là một con ngựa chiến cừ đấy,
Ryan nói.
Tại sao?
.
Bởi vì, ngồi trước mặt cậu đang là người nắm vận mệnh tương lai của cậu. Nhưng dù cho có làm bất cứ điều gì đi nữa, lão ấy vẫn không lay chuyển được một sự thật.
Sự thật gì?
Là cậu đã lên giường với con gái duy nhất của lão ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Bạn tôi ơi, đó chính là một chú ngựa chiến cừ khôi đấy,
Ryan nói.
Cậu nghĩ thế thật à?
Tôi ngẩng lên.
Ừ, tớ tuyên dương cậu, và thấy tự hào khi có được một người bạn như cậu.
Tôi bỗng thấy rạng rỡ hẳn lên.
Này, không được nói chuyện riêng,
chủ nhiệm Shastri nhắc, ngước mắt khỏi hồ sơ.
Xin lỗi thầy ạ,
tôi nói. Ryan và tôi giơ ngón tay cái cho nhau thấy. Mẹ kiếp, tôi có thể đương đầu với mấy lão già này quá đi chứ.
Anh Hari Kumar, hồ sơ ghi rằng đêm qua anh bị bắt quả tang ở văn phòng thầy Cherian với hai cậu bạn. Có đúng không?
chủ nhiệm Shastri hỏi.
Vâng thưa thầy,
tôi đáp.
Alok Gupta, chúng tôi được biết, cậu là người đã gọi điện bằng máy điện thoại của thầy Cherian đêm qua.
Alok gật đầu.
Ba cậu có nhận thức được mức độ trầm trọng của vụ việc này không?
vị giám đốc hỏi.
Dạ vâng, chúng em đã đi quá trớn ạ,
tôi đáp. Mèn ơi, tôi thấy ngạc nhiên vì mình lại là người xung phong trả lời trước tiên.
Những câu hỏi khác đều theo chiều hướng nửa tu từ, nửa xoáy vào đạo đức. Giờ tôi cũng chẳng nhớ hết được chúng, toàn là hỏi về lòng tự trọng, cá tính, vân vân và vân vân.
Chúng tôi chỉ biết xin lỗi, chắc phải đến cả triệu lần. Rốt cuộc, họ cũng hỏi đến câu chúng tôi chờ đợi nhất.
Làm sao các cậu lẻn vào văn phòng tôi được?
thầy Cherian hỏi.
Thưa thầy, bọn em có chìa khóa ạ,
Ryan đáp.
Làm sao các cậu lấy được chìa?
ông ta sửng sốt.
Thưa thầy, chúng em… thưa thầy …
tôi mấp máy, rồi im bặt. Không, tôi không làm được việc này.
Neha, bạn của Hari đã đưa chìa cho bọn em ạ,
Ryan tiếp lời.
Neha là ai?
chủ nhiệm Shastri hỏi.
Neha Cherian là con gái của thầy Cherian ạ. Em đã đánh bạn với cô ấy được ba tháng rồi.
tôi nói.
Cả phòng im phăng phắc, chủ nhiệm Shastri và Giám đốc Verma đều há hốc miệng, rồi quay sang thầy Cherian như thể ông ấy là kẻ đồng phạm thứ tư. Nhưng điều đó không nằm trong các bước tiến hành của Hội Kỷ.
Hả? Các cậu có biết chắc mình đang nói gì không đấy?
chủ nhiệm Shastri nói.
Vâng, em chắc ạ. Cô ấy giận bố, nên muốn trả đũa. Cô ấy đưa chìa cho em và bọn em đã đi quá trớn,
tôi nói.
Không có nhiều câu hỏi được đặt ra sau đó. Nhưng có vẻ như tất cả các thầy đều muốn xì xào với người ngồi cạnh mình. Ngay cả bảy vị ngủ gật cũng tỉnh như sáo sậu, vụ này đã trở nên hay ho hơn nhiều so với một án bắt quả tang đơn thuần.
Cherian thầm thì gì đó vào tai chủ nhiệm Shastri và giám đốc Verma. Chủ nhiệm Shastri gật đầu và phán.
Chúng ta đã tiến hành điều tra xong ba trò này. Giờ đã đến lúc hội đồng thảo luận để đưa ra một quyết định hệ trọng. Việc này có thể sẽ mất thời gian, có khi sẽ mất tới vài tiếng. Nhưng một khi đã thảo luận xong, thì ta sẽ có phán quyết cuối cùng. Không có xin xỏ, không có khoan hồng. Giờ thì ba trò đi được rồi.
Chủ nhiệm Shastri ra hiệu cho chúng tôi rời phòng. Ba đứa ra ngoài, và họp lại trên thảm cỏ khuôn viên.
Các cậu nghĩ sao?
Alok hỏi.
Tôi nhún vai. Cứ nghĩ tới Neha là tôi như bị ai thúc vào bụng.
Ai biết được? Mình đợi ở gần đây thôi,
Ryan ngồi bệt xuống thảm cỏ đẫm sương.
Có thể sẽ mất vài tiếng đồng hồ đấy,
tôi nói.
Thì còn gì để làm nữa đâu? Nhưng đừng đợi ở đây, mình lên nóc đi,
Alok nói.
Tôi khoái gợi ý này. Nóc học viện là nơi duy nhất chúng tôi còn cảm thấy an toàn, vì ngay cả Kumaon giờ đây cũng khó ở, với hàng triệu cặp mắt dõi theo.
Làm sao mình biết được nếu họ họp xong?
Ryan hỏi.
Mình cứ nhìn xuống thôi. Đèn hành lang vẫn bật mà. Khi họ bước ra, mình sẽ thấy ngay.
Được thôi, đi nào,
Ryan nói.
Rồi ba đứa leo lên ngồi trên nóc học viện, đứa này ngồi cách đứa kia năm thước, thành một hình tam giác đều. Ánh trăng rọi sáng rõ như ban ngày. Hôm đó, việc ngồi trên sân thượng không còn mang tới cảm giác như thường lệ. Tôi ghét bản thân vì đã lôi Neha vào cuộc. Nói thật ra, tôi ghét bản thân vì đã gian lận. Và vì mọi thứ khác nữa – từ việc đồng ý đi sao chìa, cho đến tham gia vào Chiến dịch Quả lắc, khiến cuộc đời rẽ theo hướng này. Sao tôi lại ra đến nông nỗi này? Tôi vốn là một học sinh đứng đầu lớp từ nhỏ đến lớn. Đó là lý do tại sao tôi lại đậu vào IIT, đúng không? Thế thì tại sao giờ đây tôi lại trở thành một kẻ bê bết, một đứa năm phẩy, gian lận và ngồi bó gối trên nóc học viện lúc nửa đêm, với một tương lai mờ mịt?
Cái cách não ta cứ bắn ra một loạt câu hỏi thật là buồn cười. Mẹ kiếp, việc đưa ra câu trả lời cũng thuộc về bộ não, thế thì sao nó lại không tự giữ lấy những băn khoăn cho mình chứ? Tôi chợt nhận ra những ý nghĩ của mình đang chẳng ra đâu vào đâu. Hai đêm thức trắng không phải là một liều thuốc bổ. Nhưng những câu hỏi không chịu dừng lại.
Tôi quay sang nhìn hai bạn mình. Bạn à? Mà bạn bè là cái quái gì chứ? Cậu Alok này là ai? Và việc quái gì tôi phải quan tâm xem bố cậu này sống chết thế nào, và chị gái cậu ấy không hứa hôn được vì thiếu tiền?
Rồi tôi quay sang Ryan. Vâng, cậu Ryan sành điệu, thông minh, tự tin. Chàng trai quá tự tin vào bản thân đến mức sẵn sàng đương đầu với cả thế giới. Cậu ấy muốn trả thù Cherian. Mà việc ấy có ý nghĩa đích xác là gì chứ?
Xét cho cùng, thì những ý tưởng của cậu này cũng chẳng thể gọi là thông minh được. Tại sao tôi lại đi nghe lời cậu này mà không phải là Alok? Và tại sao cả ba lại im lặng thế này?
Tôi nghiêng đầu xem thời giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sỹ của Ryan. Đã ba giờ sáng.
Uống trà chứ?
Ryan xoa tay.
Không, tớ vẫn còn tỉnh, cảm ơn,
tôi đáp.
Ừ. Tớ cũng thế,
Alok nói.
Uống trà à. Đó là câu nói hay ho nhất mà Ryan có thể nghĩ ra lúc này. Một liều caffeine để bù lại việc đã vứt đi tất cả những gì quan trọng nhất với bản thân.
Trên này lạnh quá,
Ryan nói.
Tôi gật đầu. Ừ, Ryan, lạnh một cách khốn khổ, thực ra là lạnh gần bằng một đêm tháng Mười hai, tôi định nói. Nhưng mà thôi, tôi chẳng có hứng. Lúc này vẫn còn đầy chuyện khốn khổ khác đang diễn ra, chẳng hạn như việc trong vài giờ nữa, chúng tôi có thể bị tống cổ khỏi IIT, và sẽ không bao giờ kiếm được một công việc hoặc học được một khóa cao học tử tế nào nữa. Tôi chọn một câu đáp khác.
Ừ, phải đến năm độ ấy,
tôi nói.
Nửa tiếng trôi qua. Ryan đứng dậy và tiến về mép sân thượng. Chín tầng cao, đây là điểm cao nhất khuôn viên. Vâng, không có lan can, vì sân thượng đúng ra là nơi không được phép bén mảng. Chỉ một bước nữa thôi là Ryan sẽ được thưởng thức những giây cuối cùng trong trạng thái rơi không trọng lực. Cậu ấy đứng ngay mép sân và cúi người nhìn xuống, rồi giơ một chân ra khoảng không.
Cậu làm cái gì thế?
Alok nói.
Ừ, cậu đang làm cái gì thế Ryan, tôi nghĩ bụng. Bọn mình đã sống bên bờ vực chưa đủ lâu hay sao? Cuộc đời bọn mình bị phá hỏng chưa đủ hay sao? Liệu mình có thể ngồi im chờ đợi kết quả họp Hội Kỷ mà không có những hành vi chơi nổi hay không, xin làm ơn?
Quay lại đi Ryan,
tôi gọi.
Cậu ấy quay lại.
Ở đây cao thật đấy.
Chầm chậm, cậu ấy thoái lui và quay lại chỗ ngồi.
Ừ thì cao. Ừ thì lạnh. Quan sát sâu sắc quá, thưa ngài, tôi nghĩ bụng.
Nếu có một thứ mà đàn ông thiếu hoàn toàn, thì đó là khả năng trò chuyện trong những thời khắc khó khăn. Alok và tôi chẳng nói được lời nào, còn Ryan thì chỉ nặn ra được những câu chuyện phiếm về trạng thái không gian và nhiệt động của chúng tôi. Thật khác với Neha, lúc nào cũng nghĩ ra được những lời thích hợp cho mọi dịp. Nhưng sau hôm nay, sẽ chẳng còn Neha nữa, đặc biệt là sau cái gọi là
chiến lược vì sự sống còn
của Alok. Không còn Neha – bụng tôi quặn đau khi cuối cùng cũng phải thừa nhận sự thật. Nên tôi đành ngồi dậy – bên cạnh hai người bạn chí cốt, một người sẽ quẳng tôi ra khỏi ngôi trường đại học mà tôi đã luyện suốt hai năm để thi đậu, và chịu đựng thêm ba năm ròng. Còn người kia đã dứt đứt phựt con đường tình ái của tôi.
Cậu nghĩ Hội Kỷ có nương tay không?
Alok hỏi.
Đậy là hội đồng kỷ luật chứ có phải trò đùa đâu. Cậu biết rồi đấy, Hội Kỷ không bao giờ khoan nhượng,
tôi đáp.
Hội Kỷ, một cái tên thật nực cười, ngay cả giờ phút này tôi vẫn thấy nó buồn cười.
Ryan ngước lên nhìn hai đứa tôi.
Thật là một ý tưởng tồi tệ.
Cảm ơn nhé Ryan. Ở đây thật cao, thật lạnh và vâng đúng thế, Chiến dịch Quả lắc là một ý tưởng tồi tệ. Tiếp tục đưa ra những tuyên bố hiển nhiên đi nào.
Bốn giờ rưỡi, chúng tôi nghe có tiếng động bên dưới. Một vài chiếc xế nổ khởi động, những ông thầy mệt mỏi chỉ muốn về nhà ngay. Đó là dấu hiệu của việc kết quả đã được ấn định.
Nào các cậu, mình chạy mau xuống thôi,
tôi nói.
Ừ đi thôi. Thầy Veera sẽ ở đó,
Ryan nói.
Tớ sẽ ở đây. Xong thì các cậu quay lại bảo tớ,
Alok nói.
Ông Béo, xuống cùng đi chứ,
Ryan nói.
Không, tớ không chịu được việc phải đối mặt với các thầy khi họ phán quyết,
cậu ấy đáp.
Sao cũng được. Đi thôi Hari,
Ryan nói.
Chúng tôi chạy xuống cầu thang. Hầu hết các thầy đã ra về. Chủ nhiệm Shastri, Cherian và Veera còn ở lại.
Thưa thầy Veera,
Ryan gọi thầy từ sau lưng.
Ryan,
thầy Veera đáp,
chờ thầy một giây.
Rồi thầy Veera nói thêm mấy phút nữa với Cherian và Chủ nhiệm Shastri. Chẳng bao lâu sau, ba người chúc nhau ngủ ngon. Cherian bước tới chỗ đậu xe của mình, chiếc xe đã đóng vai chất xúc tác cho tất cả sự việc này.
Thưa thầy,
tôi nói.
Ryan và Hari, các cậu sẽ không bị đuổi học,
thầy Veera nói.
Thật ạ? Thế phán quyết là gì ạ?
tôi hỏi.
Bọn thầy thảo luận vài tiếng liền. Quan điểm mỗi người mỗi khác, nhưng rốt cuộc Hội Kỷ quyết định rằng ba cậu sẽ bị đình chỉ học một kỳ.
Thưa thầy?
tôi hỏi.
Tôi đã cố hết sức. Nhưng Hội Kỷ không chịu. Bị mất một học kỳ, nghĩa là cậu chỉ còn một học kỳ để hoàn thành tất cả các môn năm tư. Thêm nữa, ba cậu sẽ bị F môn Kỹ Quản Công, và phải học lại. Chưa kể đến đồ án năm cuối. Hiện tại, nội quy trường chưa cho phép sinh viên học với cường độ nặng như vậy,
thầy Veera nói.
Thế nghĩa là bọn em phải học thêm một năm, cũng đồng nghĩa với việc không đi xin việc được,
tôi nói.
Tôi e là vậy. Tôi đã cố thuyết phục thầy Cherian về việc cho phép các cậu được lấy một vài tín chỉ đề án nghiên cứu trong học kỳ bị đình chỉ, và đề nghị cho các cậu được làm đề án với tôi. Nhưng thầy ấy nói không. Đình chỉ nghĩa là đình chỉ hoàn toàn.
Thôi thế là xong. Học bạ bọn em tiêu rồi. Bọn em không kiếm được việc, và phải mất thêm một năm để hoàn thành tấm bằng vô tích sự,
tôi nói.
Ryan im lặng.
Tôi rất tiếc việc đã đến nước này,
thầy Veera vỗ vai hai đứa, rồi đi tới chỗ để xe máy. Một vài giây sau, chiếc xe phun khói rồi mất dạng.
Chúng tôi trèo lên nóc sân thượng, nơi Alok chắp tay ngồi đợi. Chắc cậu ấy đang cầu nguyện. Mà cũng có thể chỉ là cậu ấy thấy lạnh.
Bị đình chỉ mất một kỳ. Lãnh F môn Kỹ Quản Công. Phải ở lại đến hết năm sau để tốt nghiệp,
Ryan tóm tắt lại cho Alok.
Hả?
Alok sực tỉnh.
Thầy Veera đã cố hết sức để bọn mình không bị đuổi. Nhưng vẫn be bét lắm. Tớ không biết bọn mình sẽ phải làm gì,
tôi nói.
Rồi ba đứa lại ngồi xuống. Lúc này đã là năm giờ sáng, chỉ còn một tiếng nữa là đến bình minh.
Alok đứng dậy, không nói năng gì. Tôi chỉ mong cậu ấy nói câu gì đó, vì khuôn mặt cậu ấy cau lại rất hệ trọng. Đoạn cậu ấy bước tới mép sân, nơi Ryan vừa đứng một giờ trước đó.
Cậu nói đúng đấy Ryan. Trên này cao thật,
Alok nói.
Alok, cậu ổn đấy chứ?
Ryan hỏi.
Ừ. Cậu nghĩ chỉ có cậu mới đứng được ở mép sân thượng hay sao?
Alok hỏi.
Không. Quay lại đây, bọn mình xuống đi thôi. Tớ đã chịu đủ rồi,
Ryan nói.
Alok tiếp tục nhìn xuống dưới khi lên tiếng đáp,
Ryan ạ, cuối cùng thì tớ cũng đồng ý được với cậu. Tớ cũng chịu đựng đủ rồi. Tớ xuống luôn đây.
Ẩn trong giọng Alok là một cảm giác rợn người. Tôi ngoái đầu lại. Cậu ấy đứng thẳng, nhảy lên và thế là rơi thẳng xuống. Chỉ trong nửa giây, Alok biến mất hoàn toàn. Trọng lực đã hoàn thành nhiệm vụ.