• 584

Hồi 2: Nước Kỳ Xà chúa tôi săn bắn


Số từ: 1539
Dịch giả :Lê Duy Thiện
Nguồn: Sưu tầm
Nói về nước Kỳ Xà đương lúc thạnh trị, vua Kỳ Xà truyền chỉ: Quan văn là Trương Minh, Huỳnh Thao, quan võ là Lưu Phi Hổ, Trịnh Chánh, đồng dẫn quân Hổ bôn hộ giá đi săn bắn tại núi Bồng Lai. Các quan văn võ lãnh chỉ, đồng sửa sang cung tên khí giái, tùy giá đến non Bồng.
Khi ấy Lưu Trường Sinh tu tại núi Bồng Lai đã hai mươi năm. Ngày kia đương ngồi trước núi than rằng:
Từ khi Tam Thanh xô mình xuống núi nầy, thì che cỏ mà tu hành, đói ăn trái tòng, khát uống nước suối. Nay đã hai mươi năm song chưa đặng tiên phong đạo cốt biết ngày nào trở lại cung xưa!
. Nói rồi trở vào lều cỏ mà ngồi. Xảy thấy loài thú rùng rùng chạy tới đồng quỳ trước lều tranh, và kêu la cúi đầu như lạy. Lưu Trường Sinh biết chúng nó bị săn bắn nên đến nương chốn mình mà tỵ nạn, liền hỏi rằng:
Ta coi ý các ngươi, có khi mắc nạn cầu cứu ta thì phải?
. Các thú đều gật đầu. Lưu Trường Sinh nói:
Như vậy thì chạy ra phía sau mà trốn!
. Các thú nghe nói mừng rỡ, chun vào am chạy thẳng ra phía sau.
Giây phút Thành An vương kéo quân Hổ bôn đến am phán hỏi rằng:
Người ngồi đây có thấy loài thú chạy vào am chăng?
. Lưu Trường Sinh ngồi làm thinh chẳng nói. Thành An vương phán hỏi nữa, Lưu Trường Sinh cũng làm thinh. Thành An vương nổi giận, truyền quân chặt hai tay hai Chân, song chẳng sợ chút nào, ngồi cười chúm chím. Thành An vương giận quá, liền phán hỏi rằng:
Ngươi cười ta chém đầu ngươi không đặng đó chăng?
. Tức thì truyền quân rằng:
Các ngươi chém đạo sĩ đó, rồi phân thây cho mau!
. Quân Hổ bôn vưng lịnh ra tay, vừa chém Trường Sinh rồi, thì thiên ám địa hôn, giây phút sau sáng ra, thấy Lưu Trường Sinh thân thể hườn nguyên như cũ.
Khi ấy Thành An vương biết lỗi, nửa sợ nửa mừng; sợ là sợ xúc phạm thần tiên, mừng là mừng gặp người có phép; liền chắp tay lạy bạch rằng:
Quả nhân là người phàm mắt thịt, không biết đứng thiên tiên, xin từ bi xá tội. Quả nhân thỉnh thiên tiên về trào đặng từ giã bá quan, giao xong việc nước, trẫm sẽ theo lên núi tu hành
. Lưu Trường Sinh nói:
Bệ hạ cũng như tiên còn tu hành làm chi nữa?
. Thành An vương lạy lục năn nỉ hoài. Lưu Trường Sinh thấy khẩn cầu quá, liền ngâm thơ rằng:

Hai mươi năm chẵn ở non nầy,
Nước suối đỡ lòng với trái cây.
Bệ hạ cốt tiên nay đã gặp,
Hết lòng sát phạt kể từ đây
.
Thành An vương nghe thơ, liền quỳ lạy bạch rằng:
Cứ theo câu thơ này, quả nhân cũng là tiên phải đọa, xin đại tiên lấy lòng liên mẫn độ quả nhân phản bổn hườn nguyên xin trở lại trào mà dạy bảo trẫm?
. Lưu Trường Sinh nói:
Bệ hạ đã hồi tâm học đạo, dã nhân cũng bằng lòng về trào
. Thành An vương mừng rỡ tạ ơn, chúa tôi đồng rước Lưu Trường Sinh về đền.
Khi ấy Thành An vương truyền bá quan văn võ lui hết. Rồi thỉnh Lưu Trường Sinh vào cung Tịnh Lạc, dọn tiệc chay đãi đằng. Lưu Trường Sinh cũng nhận lễ.
Nói về chánh cung hoàng hậu là Ngọc Đường công chúa nước khác, này nghe nói chồng rước đặng thiên tiên vào cung Tịnh Lạc, liền đến đó lạy mừng. Chẳng ngờ ngó thấy Lưu Trường Sinh xinh tốt khác thường, động lòng yêu mến mà nói lộ như vầy:
Thiên tiên cốt cách xinh tốt, nếu thiếp ngó thấy đặng mà cảm động, ngày sau sinh thái tử cho giống như tạc, thiếp vui lòng biết chừng nào!
. Lưu Trường Sinh nghe nói lạ lùng, lòng càng kinh hãi liền ngâm thơ rằng:

Hai mươi năm lẻ quyết tu hành,
Lánh việc mây mưa với én anh.
Khuyên chớ ước ao lời trái lẽ,
Họa là chờ đợi kiếp lai sinh

Khi ấy Hộ pháp ở trên mây, nghe Lưu Trường Sinh ngâm thơ như vậy, biết chưa dứt lòng phàm, liền biến ra một cung nga, vào cung hỏi Lưu Trường Sinh rằng:
Ông biết tôi là ai chăng?
. Lưu Trường Sinh nói:
Ngươi là cung nữ chứ ai?
. Hộ pháp nói:
Tôi là Hộ Pháp, hóa hình cung nữ đến đây. Tôi mới ở trên mây, nghe ông ngâm thơ thề nguyền với Ngọc Đường công chúa rằng: Họa là chờ đợi kiếp lai sinh! Bởi người tu hành chẳng nên nói chơi, thề thì mắc thắt thì rối, ông phải đọa luân hồi, đầu thai kết tóc với Ngọc Đường công chúa mà trả nợ câu thơ, rồi tu lại mới thành chánh quả
. Lưu Trường Sinh nghe nói khóc ròng. Hộ Pháp biến mất. Từ đấy Lưu Trường Sinh khóc hoài phát bịnh nội bảy ngày bỏ mình. Thành An vương thảm thương chôn cất trọng thể, tán tại núi Tử Kim
. Còn hoàng hậu Ngọc Đường thấy Lưu Trường Sinh bỏ mình cũng sầu thảm sinh bịnh, không bao lâu hoàng hậu băng hà. Thành An vương than khóc, cũng chôn hoàng hậu tại núi Tử Kim. Rồi lập Đặng quý phi làm hoàng hậu.
Khi ấy hồn Lưu Trường sinh hóa ra hào quang nhập vào bụng Đặng hoàng hậu, đến năm giáp ngũ, ngày mười tám tháng mười, giờ ngọ, Đặng hoàng hậu sinh đặng một trai, hình dung cũng xinh tốt như Lưu Trường Sinh. Thành An vương mừng rỡ đặt tên là Huyền Minh thái tử.
Còn Ngọc Đường công chúa đầu thai cho Lý phú gia đến khi sinh thì mùi hương thơm cả nhà, Lý phú gia lấy cớ đặt tên là Hương Nương.
Nói về Huyền Minh thái tử mười ba tuổi. Xảy có nước Phiên sai sứ đến nước Kỳ Xà, dưng một cái trống bằng đồng mà tâu rằng:
Lang vương tôi là Ca Lý Thiên Nhi, sai tôi dưng trống đồng, mặt day hai tấc; nếu nước nào bắn thủng trống ấy thì là thượng bang, Lang vương tôi thường năm cống sứ; bằng bắn không thủng thì làm hạ bang phải cống sứ cho Lang vương tôi
. Thành An vương nổi giận phán rằng:
Thuở nay Phiên quốc thường năm cống lễ cho nước trẫm, nay ý muốn làm phản, mới sinh ra sự như vậy!
. Phán rồi ngó phía bên võ mà hỏi rằng:
Ai có sức mạnh bắn thủng cái trống nầy thì trẫm gia phong nhất phẩm!
. Trấn quốc tướng quân Lưu Phi Hổ quỳ tâu rằng:
Sức tôi bắn thủng cái trống ấy
. Thành An vương đẹp ý, truyền nội thị rót ba chén ngự tửu thưởng Trấn quốc tướng quân. Lưu Phi Hổ tạ ơn, rồi uống rượu. Xong rồi lấy cung sắt tên thép, chuyển thần lực bắn nhằm trống ấy kêu một tiếng vang tai. Lại rút tên ra coi lại, lũng có năm phân, lấy làm hổ thẹn, liền quỳ chịu tội trước sân chầu.
Khi ấy Huyền Minh thái tử tâu rằng:
Sức con bắn thủng cái trống ấy
. Thành An vương châu mày phán rằng:
Rất đỗi Trấn quốc tướng quân sức mạnh ngàn cân, bắn còn găm có nửa tấc. Huống chi con tuổi còn thơ ấu, lẽ nào bắn thấu cái trống nầy?
. Huyền Minh thái tử tâu rằng:
Tại sức mạnh mà thôi, luận chi nhỏ lớn? Xin phụ vương đừng lo sự ấy, để con bắn thử cho mà coi
. Thành An vương mừng quá, truyền thái tử bắn thủ coi thể nào.
Khi ấy Huyền Minh thái tử lấy cung tên bước ra sân chầu hỏi sứ rằng:
Nếu ta bắn thủng cái trống ấy, thì ngươi tính làm sao?
. Phiên sứ nói:
Nếu bắn thủng được thì nước tôi cống sứ luôn, năm nào cũng vậy, bằng như hồi nảy, thì thường năm phải cống sứ lại cho nước tôi
. Huyền Minh thái tử nạt rằng:
Ta bắn trống này lủng rồi, thì đầu ngươi sa xuống đât
. Nói rồi truyền quan day giá trống lại phía nguyên, Phiên sứ cưới chúm chím (Có ý cười làm phách, phải chi để phía có bắn đặng năm phân bắn tùng theo dấu cũ thì có một tấc rưỡi mau lủng hơn).
Còn Huyền Minh thái tử chuyển thần lực bắn một mũi tên, tên lọt vào trống, ai nấy đều khen hay. Thành An vương truyền quân chém sứ. Huyền Minh tâu xin cho nó. Rồi kêu Phiên sứ mà mắng rằng:
Đáng lẽ thì chém cái đầu lừa cho rảnh. Song lấy lòng nhân tha ngươi về nước, nói với Phiên vương rằng: Cứ thường năm cống sứ luôn luôn, bằng thất lễ thì ta chinh phạt!
. Phiên sứ tạ ơn lui về. Thành An vương truyền dọn tiệc yến quần thần, các quan đều dưng rượu hạ công Thái tử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bắc Du Chân Võ Đế.