Hồi 4: Diệu Lạc Thiên Tôn giả hình giúp chúa
-
Bắc Du Chân Võ Đế
- Khuyết Danh
- 1999 chữ
- 2020-05-09 04:14:34
Số từ: 2007
Dịch giả :Lê Duy Thiện
Nguồn: Sưu tầm
Nói về ông Diệu Lạc thiên tôn ở trên mây thấy Ngọc Đế làm vua nước Kỳ Xà, e sa đắm hồng trần khoái lạc không tu hành trở lại cảnh tiên. Lại thêm nước loàn giặc dữ, lòng vua lo việc cầu hiền, cũng nên xuống cứu giá
. Nghĩ rồi liền biến ra thầy đạo sĩ, xuống lầu Ngũ phụng lãnh bảng chiêu hiền.
Khi ấy quan giữ bảng vào tâu rằng:
Có đạo sĩ lãnh bảng
. Vua Định Đại truyền chỉ đòi đạo sỹ vào đền, phán hỏi rằng:
Khanh có tài năng mới dám lãnh bảng văn của trẫm, chẳng hay khanh dùng phương chi mà dẹp Phiên binh?
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Bần đạo có học phép tiên, nên biết kêu mưa hú gió, làm cho đá chạy cát bay, phép biến hóa vô cùng lo chi dẹp giặc Phiên chẳng đặng? Nếu Bệ hạ dụng việc binh cơ, thì tôi dẹp giặc Phiên như gió thổi rạp cỏ, nội một trận cũng đủ thành công
. Vua Định Đại mừng rỡ phán hỏi rằng: :
Chẳng hay khanh dụng bao nhiêu binh tướng?
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Bần đạo một mình cũng đủ, phải dùng binh tướng làm chi
. Vua Định Đại phán hỏi rằng:
Binh Phiên năm vạn, chiến tướng mấy mươi, một mình khanh làm sao mà cự lại?. Trẫm e một mình không sánh cả vạn, ít phải thua đông chăng?
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Cắt cổ gà lựa phải dao phay, tôi chẳng dụng phép nhiệm làm chi, dùng tiểu thuật cũng đủ trừ giặc ấy, xin Bệ hạ đừng lo mà nhọc lòng rồng, bởi tôi dùng cây cỏ làm binh, gió mưa làm tướng, đá cát làm khí giái, đánh phép nội một giờ, nên đem binh theo chẳng những vô ích mà thôi, lại e bị ngộ tử trong cơn hỗn chiến, nên tôi chẳng dụng tướng binh
. Vua Định Đại phán rằng:
Như vậy thì khanh ra ải Giao Kiếm, truyền chỉ cho Sỹ Năng nguyên soái hay, rồi khanh sẽ đơn thân hỗn chiến
. Diệu Lạc thiên tôn phụng chỉ, từ tạ ra Giao Kiếm quan.
Nói về Sỹ Năng nguyên soái từ khi ra Giao Kiếm quan là ải địa đầu, đánh không lại Phiên tướng, cứ thủ thành mà đợi cứu binh.
Ngày kia thấy đạo sĩ bay vào trướng tướng, nguyên soái và chư tướng kinh hãi. Diệu Lạc thiên tôn cười rằng:
Bần đạo phụng chỉ đi tiếp ứng, các vị đừng hãi kinh. Bởi tướng Phiên võ nghệ cao cường, đấu lực không lại. Bần đạo phải dùng thần thông mới đặng. Vậy thì các vị thủ thành, các vị chẳng nên ra trận, e tuôn nhằm phép mà khó lòng
. Sỹ Năng nguyên soái và các tướng nghe nói cũng hồ nghi, không dám cãi lịnh. Liền dọn tiệc đãi đằng.
Bửa sau Phiên tướng Mao Đáp Hải nghe quân thám thính về báo rằng:
Có một thầy đạo sĩ đến ải Giao Kiếm, các tướng nước Kỳ Xà dọn tiệc đãi cách trọng thể, không rõ có cớ chi, tôi phải báo tin
. Mao Đáp Hải cười rằng:
Mấy bửa rày chúng nó bế thành, không dám ra trận, chắc là thỉnh cứu binh. Nay có đạo sĩ đến, quả là quốc sư đó e có phép thần thông. Song binh quý thần tốc; thừa dịp nó mới tới mình đánh cho mau chắc là toàn thắng. Vậy bao nhiêu binh tướng đồng kéo tới ải một lần, dầu đạo sĩ thần thông bực nào trở tay cũng không kịp
. Các binh tướng vưng lịnh đồng kéo tới Giao Kiếm quan khiêu chiến.
Khi ấy quân vào báo lại. Diệu Lạc thiên tôn cười rằng:
Tiểu bang vô lễ khi không mà dám hưng binh phạm thượng, làm lê dân đồ thán, tội chết đã ưng, xin các vị lên mặt thành mà xem tôi trị tội chúng nó!
. Nói rồi bõ tóc xả, cầm gươm thất tinh và bưng một chung nước lạnh; ra trước cửa ải phun nước rồi niệm chú. Tức thời mây kéo mịch mù, tối tăm trời đất. Cát bay vào mắt binh tướng Phiên ngã lăn, không biết ngõ nào mà chạy. Kế đá ở trên không rớt xuống năm vạn binh chết hết bốn mươi ngàn.
Giây phút gió lặn mây tan, trời đất minh bạch, tướng binh Kỳ Xà thấy quân Phiên còn cả van, liến dẫn binh tướng ra, giết quân tướng Phiên không còn sót một mạng.
Có thơ khen rằng:
Cát bay mù mịt đá lăn chiêng,
Quân giặc năm muôn té ngửa nghiên.
Binh tướng Kỳ Xà ra giết nguội,
Thây phơi tướng sĩ lớn hơn thuyền
Khi ấy các tướng lại dao rồi, đồng kéo vào ải,Diệu Lạc thiên tôn truyền ban sư.
Đoạn về đến trào chầu vua, chúc tụng xong xả, tâu việc đắc thắng ban sư. Vua Định Đại mừng rỡ phán khen rằng:
Nếu không nhờ khanh, thì quả nhân chẳng còn xã tắc. Nay trẩm phong khanh làm chức quốc sư, nhứt phẩm đương trào, mà đền công hạng mã[23]
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Tôi là người tu hành, chẳng tham tước lộc, chẳng qua thấy Phiên quốc háo sát hưng binh vô cớ làm hại lê dân, nên tôi dẹp đảng bạo tàn mà cứu muôn dân trong nước lửa. Nay yên rồi, tôi xin từ giã về núi Chung Nam
. Vua Định Đại phán rằng:
Như khanh không khứng làm tôi trẫm, trẫm xin dưng vàng bạc châu báu mà tạ công ơn. Xin khanh đừng từ chối!
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Tôi là người tu núi, khát uống nước suối, đói dụng trái cây, dầu lãnh bạc vàng châu báu cũng không ích gì. Xin Bệ hạ để của ấy mà chẩn tế cho dân nghèo
. Vua Định Đại phán rằng:
Thầy đã từ tước lộc, cũng không lãnh ngọc vàng, trẫm an lòng sao đặng! Vậy trong hai điều ấy, thầy phải nhận một điều, thì trẫm mới đẹp ý
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Sự ban thưởng ngọc vàng, tôi nhứt định không dám tuân chỉ, còn như sự làm tôi gấp bây giờ cũng chưa tiện, tôi xin về núi Chung Nam, hầu gia sư mười năm, rồi sẽ đến đây lãnh chức
. Vua Định Đại y tấu, truyền bá quan văn võ đưa đạo sĩ về núi Chung Nam.
Qua năm thứ ba vua Định Đại truyền tuyển mỹ nữ, chọn đặng Lý Hương Nương phong làm hoàng hậu. Ấy là lời nói nên nợ! Cái duyên lai sinh! Từ đấy đến sau sinh đặng thái tử và công chúa.
Đến mười năm sau nữa, Diệu Lạc thiên tôn nghĩ rằng:
Ngọc đế giáng sinh lên ngôi báu, thái bình đã mười năm e sa đắm cõi trần, khó về cảnh cũ. Khi trước không ép vua Định Đại tu hành, vì chưa sinh thái tử, nay thái tử đã bảy tuổi cũng nên xuống độ ngài về cung tiên
. Nghĩ rồi liền hóa ra một thầy đạo sĩ khác, đi xuống nước Kỳ Xà.
Khi ấy vua Định Đại đương lâm triều, bá quan đương chầu chực, xảy thấy đạo sĩ lạ mặt bước đến sân chầu. Vua Định Đại phán rằng:
Khanh đến trẫm có chuyện chi?
. Diệu Lạc thiên tôn ngâm thơ rằng:
Thủy hoàng mộ đạo cũng lương khương,
Hớn võ không ai chỉ dẫn đường.
Hai chúa sẵn lòng từ thế giái,
Một điều thiếu kẻ độ tây phương.
Cốt tiên Bệ hạ còn ngôi cũ,
Phép nhiệm sơn nhân lánh bụi hường.
Sớm nhượng ngai vàng về động báu,
Vô thường khỏi bắt đến Diêm vương
Vua Định Đại nghe qua kinh hãi, phán hỏi rằng:
Khanh là người chi?
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Tôi là người ở trên trời
. Vua Định Đại phán hỏi rằng:
Khanh vì chuyện chi mà đến trẫm?
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Thiệt vì Bệ hạ mới đến đây
. Vua Định Đại phán hỏi rằng:
Chẳng hay trẫm có họa phước chi?
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Bệ hạ là tiên phải đọa, bởi say đắm vui say ngôi báu, không hồi tâm tu hành. Nay gần mãn số, không bao lâu sẽ mắc Diêm vương; nên bần đạo đến đây độ Bệ hạ tu hành cho thành tiên, kẻo bị đầu thai kiếp khác
. Vua Định Đại mừng rỡ phán rằng:
Đặng như vậy thì ơn thầy lớn lắm, xin dạy nẻo tu hành?
. Diệu Lạc thiên tôn tâu rằng:
Như Bệ hạ muốn khỏi đọa, thì hãy kính bần đạo làm thầy
. Vua Định Đại liền xuống ngai làm lễ, Diệu Lạc thiên tôn nói:
Nay đã làm đệ tử, phải y lời ta dặn; mau nhường ngôi cho thái tử, đi một mình vào núi mà tìm ta!
. Nói rồi bèn từ giã. Vua Định Đại theo đưa khỏi ngọ môn rồi trở lại.
Khi ấy bá quan văn võ đồng tâu rằng:
Chuyện u minh không chắc chi, lẽ nào bỏ ngôi trời mà vào núi!
. Vua Định Đại không y tấu, truyền chỉ đòi thái tử vào phán rằng:
Nay trẫm quyết vào núi tu hành, nhường ngôi báu cho đông cung tức vị, vua kỉnh tôi ngay như trước, chẳng nên làm khổ lê dân
. Phán rồi giao ngọc ấn cho thái tử. Thái tử quỳ lại khóc than, xin phụ vương ở lại, song vua Định Đại đã quyết chí, chẳng nhận lời can. Nội cung hay tin ấy, đồng ra quỳ lạy năn nĩ, vua Định Đại cũng chẳng nhận lời. Liền ban chiếu nhường ngôi cho thái tử tức vị, bá quan chúc tụng xong xã. Tân quân xưng hiệu Khai Minh ngươn niên, tôn mẹ làm hoàng thái hâu. Vua Định Đại liền về cung làm bài thơ từ giã vợ con như sau:
Con nối ngôi trời chẳng tức chi,
Chạnh vì tuổi nhỏ phải sinh ly.
Chẳng qua sợ quỷ vô thường đến,
Từ giã tìm tiên kẻo trễ kỳ
Nội cung nghe thơ đều òa khóc. Vua Định Đại mỉm cười không rơi nước mắt. Vua Khai Minh lạy và tâu rằng:
Phụ vương mỏi mệt việc chánh, nay có con kế vị rồi, như cha có muốn tu hành thì lập am rước thầy về ở chung cũng đặng, lẽ nào lặn suối trèo non, vợ con an lòng sao đặng?
. Vua Định Đại cười rằng:
Tu hành phải chịu nhọc sức tìm thầy, không lẽ hưởng nhàn mà thành tiên đặng. Vả lại đã hứa tìm thầy, không lẽ thất tín, hoàng nhi chớ khá gián can. Nếu bịn rịn vợ con, không bao lâu cũng tới số, lấy làm vô ích quá chừng!
. Hoàng thái hậu là Lý Hương Nương lau nước mắt mà tâu rằng:
Bệ hạ đã quyết ý tìm tiên, tôi không dám cản. Xin nán lại một đôi bửa cho bớt sự thảm thương!
. Vua Định Đại phán rằng:
Đại trượng phu quyết lòng, chẳng nên dụ dự, trẫm có ở lâu cũng vô ích, trẫm vị tình vợ con bịn rịn, nán ở lại nửa ngày, mai trẫm nhứt định từ giã
.
Rạng ngày vua Định Đại giã từ, vợ con và bá quan theo đưa ba mươi dặm. Vua Khai Minh là Từ Âm thái tử hồi trước, khóc nước mắt như mưa. Vua Định Đại khuyên rằng:
Hoàng nhi than khóc làm chi, bề nào cầm cha cũng không đặng, hoàng nhi phải lo xã tắc làm trọng, hiếu thuận với quốc mẫu mà thôi
.
Nói rồi từ giã đi liền, vua Khai Minh quỳ lạy khóc ròng té nằm chết giấc. Bá quan để lên xe rồng, đem về đền; lần lần tỉnh lại. Bá quan khuyên giải, vua Khai Minh thỉnh thoảng nguôi dần.
Thật là:
Muôn việc thế gian đều thảm thiết,
Một là tử biệt với sinh ly