Chương 87: Hắn của tương lai
-
Bách Biến Dạ Hành
- Roseri
- 2692 chữ
- 2019-08-26 06:00:40
-☉----------☉----------☉-
Đám tinh linh đang vây tròn xung quanh Tử Phong và Mộc Xa bỗng lui ra sau rất xa. Ngay sau đó chính giữa khoảng trống ấy lờ mờ xuất hiện một thân ảnh.
Người vừa xuất hiện là một lão già trông rất lớn tuổi, gương mặt hiền lành phúc hậu, râu tóc xanh nhạt rối tung rối mù. Thân người gầy gò nhưng trông không có vẻ gì là yếu ớt, đặc biệt là xung quanh lão già này còn có những tán cây nhỏ quấn quanh phát ra quang mang xanh nhạt trông rất đẹp mặt.
Thần Thụ vừa xuất hiện, ánh mắt hiền lành đảo qua nhìn Mộc Xa khẽ cười rồi nhìn về Minh Nguyệt trong vòng tay của Tử Phong.
Thần Thụ dường như biết được gì đó nên lão khẽ nhíu đôi mày, trông lão có vẻ rất bất ngờ trước tình trạng của Minh Nguyệt.
Nhưng khi Thần Thụ nhìn về Tử Phong, lão bất ngờ nhướng mày, ánh mắt hiền từ thường ngày của lão ngay lập tức biến mất mà thay vào đó là một cơn tức giận vô bờ bến.
Thần Thụ trong nháy mắt liền biết mất rồi xuất hiện ngay trước mặt Tử Phong, cả Mộc Xa đứng bên cạnh cũng bị Thần Thụ vung tay khiến nó bay ra xa rồi rơi vào đám tinh linh ở gần đó.
Thần Thù nhìn chằm chằm Tử Phong, dường như chỉ một hơi thở của lão cũng khiến Tử Phong trong nháy mắt tan biến thành hư vô. Thần Thụ gằn từng chữ, giọng nói khô khốc như khiến Tử Phong cảm thấy áp lực đang chịu phải cực kỳ khủng khiếp, áp lực này là thứ uy hiếp nhất mà hắn từng gặp từ trước tới nay:
- HUYỀN… CƠ...
Tử Phong mặc dù bị áp lực từ giọng nói như búa bổ đang đánh ầm ầm vào tâm trí hắn, nhưng hắn vẫn nghe rõ từng lời chữ của Thần Thụ. Mặc dù chỉ hai từ nhưng ẩn chứa trong nó là sự tức giận đến cực độ của lão già nhìn có vẻ hiền lành này.
Đến cả đám trẻ tinh tinh ở xa cũng cảm thấy áp lực. Chúng chưa bao giờ nhìn thấy Thần Thụ hiền lành mà chúng biết lại có vẻ tức giận đến vậy.
-☉-
Thần Thụ khiến Tử Phong không thể cử động được gì nữa, hắn chỉ đứng yên đó trong tư thế bế Minh Nguyệt trên hai tay. Thần Thụ lập tức đưa cánh tay già nua có làn da sần sùi như vỏ cây lên, ngón tay khẽ điểm vào trán Tử Phong.
Tử Phong chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ nhanh chóng tràn vào người hắn khiến ý thức hắn mơ hồ đi. Chỉ trong nháy mắt hắn đã chìm vào bóng tối, chẳng lẽ hắn lại bị Thần Thụ hạ sát?
Thần Thụ khi đưa tay chạm vào trán Tử Phong thì một đoạn hình ảnh cuốn vào ý thức của Thần Thụ. Đoạn hình ảnh này rất ngắn nhưng nó khiến Thần Thụ chấn kinh, khuôn mặt già nua tái nhợt như không tin vào những gì mình vừa thấy.
-☉-
Hình ảnh đó xảy ra ở ngoài tinh không vô tận, giữa vũ trụ tối tăm với xung quanh là những đốm sáng nhỏ đại diện cho những tinh hệ hay ngôi sao nào đó.
Một thân ảnh đứng yên giữa tinh không vũ trụ. Thân ảnh đó lơ lửng giữa không gian mênh mông vô cùng vô tận trông quá nhỏ bé so với vũ trụ này. Nhỏ bé đến mức không thể so sánh được.
Hắn đứng đó yên lặng, hắn cô độc, hắn chỉ có một mình.
Toàn thân hắn trông hết sức bình thường, trang phục rách rưới, mái tóc dài che phủ cả khuôn mặt, nhưng cặp mắt mờ mịt tràn ngập một sắc tím khiến ai nhìn thấy cũng lạnh người.
Cặp mắt ấy chỉ có một mảng tối ẩn hiện sắc tím, trông nó vô hồn không hề có tình cảm.
Hắn đứng đó yên lặng như không ai có thể chạm vào hắn, hắn chỉ lặng lẽ nhìn về một tinh cầu trước mặt.
Tinh cầu ấy cực kỳ to lớn, nó quá to lớn so với hắn, đặc biệt nhìn từ bên ngoài nó còn sáng chói như một ngôi sao khổng lồ.
Thần Thụ vừa nhìn thấy cảnh tượng liền nhận ra đây là đâu, ngôi sao ấy chính là Rigel.
Hắn đứng yên bất động, ánh mắt vô hồn ẩn hiện dưới mái tóc dài màu tím. Một lúc sau hắn bỗng đưa một cánh tay hướng về phía trước.
Ngay khi hắn đưa cánh tay lên, dường như xung quanh xuất hiện vô số thân ảnh khác. Hàng ngàn, hàng vạn thân ảnh lạ mặt xuất hiện, từ khí tức mỗi người phát ra thì đó tuyệt đối là những cường giả hàng đầu. Thậm chí những người mà Thần Thụ biết mặt cũng xuất hiện nên khiến Thần Thụ chấn kinh.
Đám cường giả đó đông vô cùng, tất cả những cường giả xuất hiện dường như muốn tiến lên ngăn hắn làm gì đó. Tuy nhiên lại không một ai dám xông lên. Có lẽ họ biết không ai có thể ngăn cản hẳn.
Hắn đưa tay lên, bàn tay như hướng về Rigel. Sau đó hắn nhẹ nhàng bóp tay lại.
Ngay lúc đó, cả tinh cầu khổng lồ dường như bị lay động, một lực lượng vô hình bao trùm lấy Rigel. Trong nháy mắt ánh sáng từ Rigel nhạt dần, thời gian tồn tại của Rigel như nhanh chóng thoi đưa. Chưa đầy một hơi thở sau, Rigel đã tàn lụi rồi nổ tung.
Vụ nổ khủng khiếp tràn ngập khắp tinh không, nhưng hắn lại ung dung xoay bàn tay. Cả vụ nổ to lớn khủng bố như thế lại như bị một lực hút vô hình cuốn lấy. Lại trong tích tắc vụ nổ ấy đã hoàn toàn tan biến, giống như chưa từng có gì phát sinh ở đây vậy.
Giữa khoảng không vũ trụ, Rigel vài giây trước còn tồn tại, nhưng vài giây sau đã biến mất không còn gì. Có thể nói là Rigel đã hoàn toàn bị xóa sổ.
Thần Thụ kinh hãi không thôi trước hình ảnh này. Đặc biệt Thần Thụ còn nghe thấy hắn sau khi xóa sổ Rigel còn ngửa đầu cười lớn. Nụ cười man rợ vang vọng khắp tinh không kèm theo một câu nói gì đó mà Thần Thụ không nghe rõ. Nhưng chỉ với đoạn hình ảnh vừa rồi đã khiến Thần Thụ không thể tin nổi, bởi đó chính là tương lai của kẻ đang đứng trước mặt Thần Thụ.
-☉-
Nhìn Tử Phong đã bất tỉnh nhưng vẫn đứng yên bế Minh Nguyệt trên tay, Thần Thụ không thể nào tin nổi những gì mình vừa chứng kiến. Kẻ này trong tương lai sẽ hủy diệt Rigel, thậm chí còn có thể làm ra những việc còn kinh khủng hơn nữa.
- Thật sự sẽ như vậy sao?
Thần Thụ thấp giọng nói, gương mặt già nua vẫn còn mang nét nghi hoặc nhìn Tử Phong trước mắt. Lão có thể chỉ trong một cái phất tay là khiến Tử Phong mất mạng, nhưng lão biết hệ quả sau khi làm như vậy nên lão không thể ra tay.
- Tất cả các ngươi tạm thời trở về trung tâm, không ai được phép tiến tới đây nửa bước.
Đám tinh linh nghe Thần Thụ nói vậy thì đều nhìn nhau với vẻ kỳ lạ, Thần Thụ mà bọn chúng biết chưa bao giờ giận giữ hay có mệnh lệnh gì đối với chúng cả. Nhưng không ai chống đối việc này vì bọn chúng biết Thần Thụ có lẽ là lo lắng cho chúng nên mới bảo chúng về trung tâm.
Sau khi đám tinh linh rời đi hết. Thần Thụ khẽ phẩy tay thì Minh Nguyệt trên tay Tử Phong liền nhẹ nhàng hạ xuống đám cỏ dưới đất.
Trên người Minh Nguyệt được bao phủ một lớp ánh sáng xanh nhạt. Màn hào quang này giúp Minh Nguyệt tạm thời không bị mất đi sinh cơ nữa.
Thần Thụ đứng yên trầm lặng rất lâu. Lão không biết sẽ xử lý Tử Phong như thế nào, lão biết tương lai không thể thay đổi, nếu càng thay đổi thì tương lai sẽ càng khốc liệt hơn nữa. Một khi giết Tử Phong thì hắn sẽ khởi sinh trở lại, khi đó không thể nói trước được hắn liệu có
hiền
như bây giờ hay không?
Thần Thụ đang suy nghĩ, chợt không gian cách Tử Phong một khoảng ngắn bỗng vẹn vẹo mờ ảo. Thần Thụ kinh ngạc nhìn về nơi đó, ánh mắt già nua của lão hiện ra một tia không tin nổi. Đây là Thần Thụ Giới, không một ngoại nhân nào có thể tiến vào nếu không được lão cho phép. Đám tinh linh đều có mặt ở đây nên không còn ai khác có thể đi vào trong này.
Đáp án rất nhanh đã hiện ra. Một thân hình mờ ảo đang dần dần hội tụ lại. Chỉ trong nháy mắt, một người con gái đã xuất hiện.
Người con gái ấy mặc áo bào xám, mái tóc đan xen hai màu đen trắng giống hệt với Minh Nguyệt, nhưng khuôn mặt nàng lại không có mắt mũi miệng, trông trắng dã vô hồn đầy ghê rợn.
Đây đúng là Vô Diện, nữ nhân thần bí nhất ở chiến trường viễn cổ này.
Vô Diện vừa xuất hiện, giọng nói ghê rợn và giọng cười lanh lảnh của nàng đã văng vẳng bên người Thần Thụ:
Thần Thụ… khà khà khà… đã lâu không gặp
Thần Thụ vô cùng nghi hoặc không biết cô gái này là ai mà lại có thể tự động đi vào Thần Thụ Giới của lão. Đặc biệt hơn là từ câu nói của Vô Diện , lão dường cảm nhận được điều gì đó quen thuộc. Vô Diện lại còn nói đã lâu không gặp tức là lão có biết người con gái này:
- Ta biết ngươi sao?… Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể tiến vào Thần Thụ giới?
Khà khà… lão nửa biết ta, nửa không biết ta nên tốt nhất bây giờ lão không cần quan tâm đến ta là ai mà hãy gọi ta là Vô Diện… Về chuyện tới được đây thì khà khà, không có nơi nào mà ta không tới được
- Vô Diện, hay cho một cái tên - Thần Thụ cười nhạt.
Thần Thụ… Ta không có nhiều thời gian để dông dài trò chuyện với lão, ta xuất hiện tại đây để hỏi lão một câu. Lão hẳn cũng đã nhìn ra tương lai của hắn và Rigel này?
Vô Diện đi lại bên cạnh Tử Phong, nàng đứng đó ám chỉ đến việc nàng đã biết những gì mà Thần Thụ vừa nhìn thấy trong tương lai của Tử Phong. Thần Thụ kinh ngạc nhìn Vô Diện, nhưng vẻ kinh ngạc ấy chỉ trong thoáng chốc rồi lão lại bàng quang nói.
- Ta không muốn liên quan vào nhân quả của việc này, nếu Rigel bị hủy diệt thì đó là vận mệnh của nó, ta không có ý ngăn cản.
Vô Diện hờ hững ngồi xuống bên cạnh Minh Nguyệt. Nàng hơi cúi đầu, gương mặt trắng dã hướng về Minh Nguyệt rồi cất giọng:
Nếu ta nói không chỉ Rigel, mà toàn bộ vũ trụ sẽ gặp đại nạn, lúc đó lão có muốn không dính vào cũng không được
Thần Thụ trầm mặc, lão chỉ có thể nhìn được một đoạn ngắn trong tương lai. Nhưng với một cái bóp tay đã hủy diệt Rigel, chưa nói đến thái độ điên cuồng sau đó của hắn thì ai biết được hắn sẽ còn muốn gây ra đại sự nghiêm trọng nào khác.
- Tương lai không thể thay đổi.
Thần Thụ chỉ đáp gọn một câu rồi không nói gì nữa. Vô Diện dường như biết lão sẽ không muốn bị cuốn vào chuyện này nên nói:
Đúng vậy, tương lai không thể thay đổi, nhưng lòng người lại có thể đổi thay… cái ta muốn là thay đổi cách hành động của hắn… và điều ta thật sự muốn… đó là tạo ra một dòng thời gian khác với cái mà ngươi đã nhìn thấy
- Ngươi đang muốn nghịch thiên? - Thần Thụ chợt hỏi.
Đây không phải lần đầu ta nghịch thiên… khà khà khà… nghịch thiên hay không là việc của ta, lão sẽ không bị ảnh hưởng gì cả
Thần Thụ chỉ im lặng trọng chốc lát rồi nói:
- Vậy ngươi muốn ta làm gì với hắn?
Vô Diện nghe vậy thì cất giọng cười ma quái, xem ra Thần Thụ đã chịu nghe theo kế hoạch của Vô Diện. Dù sao thì Thần Thụ cũng biết mức độ nghiêm trọng của những gì lão đã nhìn thấy, đó là còn chưa nói đến dường như lão biết Vô Diện nhưng nhất thời lão lại không nhớ ra. Có thể đó là một người quen nào đó vì Thần Thụ từ trước tới nay không hề có địch nhân, chỉ hận duy nhất một người mà thôi:
Lão muốn làm gì với hắn, ta đều không quản tới, mọi việc ở đây đều do lão quyết định… Ta chỉ tới đây để nói vài lời như vậy với lão thôi, ta không thể ở Thần Thụ Giới lâu hơn được nữa… tạm biệt
Vô Diện nói xong liền đứng dậy. Thân hình nàng dường như sắp tan biến khỏi nơi này, dù sao Thần Thụ Giới có phòng ngự rất mạnh, Vô Diện cũng chỉ có thể miễn cưỡng ở đây trong thời gian ngắn. Thần Thụ nhìn bóng hình của Vô Diện sắp biến mất thì vội hỏi:
- Tại sao ngươi lại dùng hình dạng của nó?
Thần Thụ muốn ám chỉ đến việc tại sao bề ngoài của Vô Diện lại giống với Minh Nguyệt, nhất là mái tóc đen trắng kia. Đáp lại câu hỏi của Thần Thụ chỉ là một câu trả lời văng vẳng khắp không gian trong khi bóng hình Vô Diên đã hoàn toàn biến mất.
Đơn giản là để nhắc cho lão nhớ… nàng ta có tầm quan trọng như thế nào đối với hắn
Vô Diện biến mất, lời nhắn của Vô Diện tuy ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Thần Thụ phần nào hiểu được đáp án. Lẽ nào Minh Nguyệt chính là người đã tạo ra con quái vật ở tương lai kia? Nếu thật sự là vậy thì tầm quan trọng của Minh Nguyệt trong lòng hắn phải rất lớn, nếu không thì hắn sao lại trở thành như vậy.
Mặc dù hắn là Tử Huyền Long, có thể bị trạng thái quên lãng khiến bản thân điên cuồng hiếu sát. Nhưng rõ ràng trong cảnh tượng mà Thần Thụ thấy, hắn không có vẻ gì là điên cuồng ngoại trừ nụ cười cuối cùng của hắn. Mà ngược lại, hắn trông vô cùng tĩnh lặng, chỉ có ánh mắt mờ đục màu tím trông vô hồn kia là khiến ai cũng phải phát lạnh.
Nhưng nếu không phải do trạng thái quên lãng của Tử Huyền Long gây ra thì còn nguyên nhân nào khác khiến hắn thay đổi. Minh Nguyệt quan trọng với hắn, chẳng lẽ… nếu Minh Nguyệt mà chết thì hắn sẽ thực sự biến đổi hay sao?
Nghĩ đến điều này, Thần Thụ mang sắc mặc nghiêm trọng nhìn về Minh Nguyệt nằm dưới đất với một tầng hào quang màu xanh nhạt bảo hộ. Đúng là nếu chậm một chút nữa thì Minh Nguyệt có thể mất đi sinh cơ hoàn toàn rồi, đến lúc đó không biết hắn sẽ thế nào. Lão cũng nhìn Tử Phong đã bất tỉnh nhưng vẫn đứng yên như trời trồng, hay tay còn đưa tới trước giống như đang bế một người, tựa như hắn không muốn để người trên tay hắn rời khỏi hắn vậy.
Thần Thụ khẽ vung tay, một luồng ánh sáng xanh cuốn lấy Tử Phong cùng Minh Nguyệt. Ngay sau đó thì lão cùng với hai người đều biến mất.