• 95

Chương 5: Gặp mặt Hoắc Vũ Hạo


Sau khi tâm tình với bằng hữu lâu năm của mình, Phạm Thiên Quân bắt tay vào nấu ăn. Với trù nghệ cao cấp, kĩ thuật nhanh gọn và điêu luyện, chỉ chốc lát là đã có một bàn đồ ăn đầy thức ăn, mùi thơm từ món ăn đã làm Lý Thanh Thiên thèm chãy nước bọt.

Khoảng một khắc sau, bàn đồ ăn dành cho năm người ăn đã hết sạch không còn gì hết, bên cạnh của Thiên Quân lại xuất hiện một cô à nhầm một tên đàng ông có bầu và một tiểu sư tử có hài tử.

_Tiểu Quân à,...ực no chết ta rồi,... trù thuật của ngươi càng ngày càng cao rồi.

Lý Thanh Thiên nằm nhoài ra đất thở hổn hển nói ra.

Thiên Quân không nói gì chỉ nhếch miệng cười, hắn cảm nhận được cái cảnh khi còn ở Trái Đất, hắn, Thanh Thiên, Yêu Nghiệt, Thiên Thu, Tử Vân, Dạ Hy, Thiên Ngân bảy người cùng nhau ăn uống cùng nhau nằm ngủ ngoài trời trong khi làm nhiệm vụ trong rừng,...

_Giá mà bọn Yêu Nghiệt có ở đây, bọn họ chắc sẽ ghen tị lắm...

Lý Thanh Thiên thở dài, vẻ mặt tang thương bỗng xuất hiện trên khuôn mặt soái ca không lo gì của hắn.

_Thời đại của Đội Thất Thần Thánh đã qua rồi không nên nhắc tới nữa.

Mặt của Thiên Quân cũng vậy đầy vẻ tang thương cùng đau buồn.

_Không sao đâu, Tiểu Quân, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp được họ thôi, ngươi còn nhớ cái này chứ...

Lý Thanh Thiên bỗng ngồi dậy, đưa một sợi dây chuyền có một mãnh ngọc nhỏ màu trắng đến trước mặt Thiên Quân nói.

_Cậu còn giữ nó sao?

Thiên Quân cũng lấy một sợ dây chuyền có mãnh ngọc tựa cái của Lý Thanh Thiên ra, nhưng nó lại có màu đỏ.

_Đương nhiên nó là dấu hiệu của chúng ta mà, sao lại bỏ được chứ.

Lý Thanh Thiên mỉm cười.

_Cậu nghe tớ thổi sáo không?

Thiên Quân nói rồi lấy từ trong giới chỉ của mình một cây sáo bằng ngọc bích, nó có một màu xanh huyền ảo, trong nó dường như có một luồn thần lực đang di chuyển.

Thiên Quân nhắm mắt, thở ra một hơi, những ngón tay đặt lên những cái lỗ trên thân sáo, miệng đặt lên sáo bắt đầu thổi,...

Người khuất xa đường về sao thênh thang quá.

Người gần bước chân vẫn như còn xa.

Dù lòng nhớ thương người,vẫn luôn âm thầm.

Mà nói không nên lời

Ngày tháng qua, tình trong anh chôn giấu.

Dù rằng chúng ta vẫn hay gặp nhau.

Lòng hoài ngóng trông được nghe tiếng em cười.

Mà cứ như vô tình...

Tiếng sáo du dương mang đầy nỗi tang thương và u buồn, cất lên đưa mọi vật vào trong yên lặng, một nỗi buồn không tthể nào tả được, cảm giác đau đớn xuất phát từ trong tim, từ tận trong linh hồn của Thiên Quân lúc này mượn tiếng sáo trầm bổng bộc phát ra bên ngoài.

...

Sáng hôm sau,

Sau Khi ăn xong bữa sáng, Thiên Quân cùng Lý Thanh Thiên ngồi lên lưng của Xích vương lúc này đã biến thành một con sư tử bình thường đi tới bìa rừng của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

_Tiểu Quân... nhìn kìa có một đứa nhóc đang đấu với một con khỉ đầu chó kìa, đó có thể là,...

_Ừ, đó là Hoắc Vũ Hạo.

Nghe được câu trả lời, Lý Thanh Thiên bỗng hưng phấn, nhìn về phía đó lại hỏi

_có cần giúp không?

_Không nên, như vậy Hoắc Vũ Hạo sẽ không gặp được Thiên Mộng Băng Tầm.

Thiên Quân mặt không đổi sắc thẳng thừng dội cho Lý Thanh Thiên một gáo nước lạnh không thương tiếc.

...

Sau khi hạ được con khỉ đầu chó, theo đúng cốt truyện, Hoắc Vũ Hạo gặp mặt Thiên Mộng Băng Tầm và dung hợp với Hoắc vũ Hạo thì Thiên Quân cùng Lý Thanh Thiên đã đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo.

Khoảng một khắc sau,

Trong khi Thiên Quân ôm xích Vương cùng Lý Thanh Thiên đang đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, một giọng nói duyên dáng vang lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe, nhưng lại dọa cho hai người nhảy dựng lên.

_Hai người đang tính làm gì đồ đệ của ta.

Hai người nhìn lại nơi tiếng nói này truyền đến, liền thấy hai bóng người chạy tới, đi đầu là một thiếu nữ, nhìn qua thì chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. mái tóc đen thật dài rủ xuống phía sau như đuôi ngựa. Cả người đều mặc quần áo màu lam nhạt khiến cho thân thể của nàng tràn ngập một cỗ hơi thở thanh xuân, dồi dào sức sống.
Mắt phượng, hai mắt to tinh nghịch, mũi cao, khuôn mặt trái xoan gần như hoàn mĩ, dung nhan xinh đẹp mang theo vài phần sợ hãi lẫn lo lắng, ánh mắt nhìn thẳng về Hoắc Vũ Hạo đang nằm dưới đất. .
Đi theo phía sau cô gái là một thiếu niên xấp xỉ tuổi nàng, dáng người thiếu niên cao lớn, mái tóc dài màu xanh đậm thả dài được mặt trời chiếu rọi khiến cho vừa nhìn cứ tưởng như được làm từ bảo thạch. Tuy rằng tuổi của hắn không lớn, nhưng nhìn qua lại khiến cho người ta có cảm giác nho nhã. Trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một vẻ lo lắng nhìn về phía hai người Thiên Quân

_Cô nương, hiểu nhằm thôi, bọn ta đang trên đường đến Sử Lai Khắc Học Viện, khi đi ngang qua đây nhìn thế huynh đệ này đang nằm ở đây liên tiến lại xem thử.

Thiên Quân Chậm rãi nói ra.

_Oh. thì ra là thế. Ta là Bối Bối học viên của Sử Lai Khắc học viện, còn đây là Đường Nhã, xin hỏi hai tiểu huynh đệ là...

Bối Bối ôn hòa cười, nói:

_Ta là Phạm Thiên Quân, còn đây là sủng vật của ta Xích Vương.

Thiên Quân nói rồi chỉ vào xích Vương đang nằm trên tay của mình nói.

_Còn ta là Lý Thanh Thiên bằng hữu của Thiên Quân.

Lý Thanh Thiên mỉm cười nói.

_sao tiểu Hoắc còn chưa tỉnh?

Đường Nhã nảy giờ vẫn đang nhìn vào Hoắc Vũ Hạo nói.

_Ư…
Một tiếng hừ nhẹ phát ra từ miệng Hoắc Vũ Hạo, hắn chậm rãi mở mắt.
_Tiểu Hoắc, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi, dọa chết ta mà.
Đường Nhã thấy hai mắt Hoắc Vũ Hạo hé mở liền mừng rỡ kêu to.
Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy trong đầu có chút mông lung, tập trung một chút mới thanh tỉnh lại, một màn nói chuyện cùng Thiên Mộng băng tầm vẫn tin rõ trong đầu, hắn không hỏi tự nhủ:
_Vừa rồi là mơ sao?
Đường Nhã cười hì hỳ, khẽ véo tay hắn một cái, Hoắc Vũ Hạo rên một tiếng:
_Tiểu Nhã tỷ, tỷ làm gì thế?
Đường Nhã cười đáp:
_Ta giúp đệ kiểm tra xem là mơ hay thật thôi. Đã tỉnh ra chưa, lá gan đệ cũng thật lớn, dám một mình tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới tin tưởng tất cả đều là thật, tâm tình mừng rỡ không nén được bộc phát ra, hô to lên:
_Thành công, ta thành công rồi!

_Tiểu bằng hữu ngươi có sao không?

Lý Thanh Thiên cười cười đi lại hỏi.

_Ngươi là ai?

Hoắc Vũ Hạo mờ mịt hỏi

_Hắn là Lý Thanh Thiên còn ta là Phạm Thiên Quân, chúng ta đi ngang qua thấy ngươi bất tỉnh nên đã lại xem.

Thiên Quân tự tiếu phi tiếu nói.

_Ta là Hoắc Vũ Hạo.

Hai mắt Hoắc Vũ Hạo mang lam sắc lúc này lại ẩn thêm một tầng kim sắc sáng bóng.

_vũ hồn thuộc tính tinh thần?Hơn nữa lại dung hợp vào đệ nhất Hồn Hoàn Phong Phí Phí?

Bối Bối luôn trầm ổn cũng biến sắc, dựa theo tri thức về Hồn Sư mà hắn biết, loại chuyện này không thể xảy ra, chỉ là trước mắt…

Kim sắc quang mang cũng dần ẩn vào đôi mắt Hoắc Vũ Hạo, vài tức sau hắn hưng phấn nhảy lên:

_Thành công, cuối cùng ta cũng trở thành Hồn Sư, ta là Hồn Sư!

_vũ hồn của ngươi là thuộc tính tinh thần?

Đứng một bên yên lặng nhìn, Lý Thanh Thiên bỗng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo lúc này mới hồi phục tinh thần, có chút xấu hổ trả lời:

_Đúng vậy, Vũ Hồn Linh Mâu của đệ là một loại biến dị Vũ Hồn thuộc tính tinh thần.

Hai mắt Đường Nhã sáng lên, đôi mi chớp chớp:

_Linh Mâu, biến dị Vũ Hồn? Tốt, tốt lắm!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Chiến Đế Thần.