Chương 1005: Giáo huấn
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1746 chữ
- 2022-02-08 03:59:13
Nhưng cuồng vọng thì phải có thực lực. Nếu không có thực lực thì chẳng khác gì muốn chết.
Ha ha, chẳng qua thân thể mạnh mẽ hơn một chút mà ngươi đã dám tự cao tự đại như vậy rồi. Bảo cả đám chúng ta khiêu chiến một mình ngươi? Ngươi cũng đề cao bản thân quá rồi đấy. Chỉ cần một mình ta thôi cũng đủ để giải quyết ngươi rồi.
Một gã thanh niên tóc dài bước ra từ trong đám võ giả.
La Chinh mỉm cười, vung trường kiếm trong tay, chuẩn bị ứng chiến.
Lúc này, hai vị Điện chủ thật sự rất muốn mặc kệ, bởi đánh nhau là chuyện của các ngươi. Nhưng hai người bọn họ đang hộ tống La Chinh, làm gì có chuyện để La Chinh khiêu chiến đám nhóc này?
Hà điện chủ đứng dậy, bước đến trước mặt gã thanh niên:
Xin lỗi, chúng ta đang có việc, bây giờ không tiện nhận lời khiêu chiến của các ngươi. Đám tiểu bối các người cũng nên có chừng mực!
Có chừng mực? Ngươi là ai? Tại sao lại dám ngăn cản chúng ta?
Gã thanh niên tóc dài không coi Hà điện chủ ra gì, thậm chí còn quát lớn với hắn.
Lần này, sắc mặt Hà điện chủ trở nên rất khó coi.
Dù sao thì hai người cũng là hai trong số ba mươi sáu vị Điện chủ. Mặc dù cường giả của thánh địa Linh Vũ rất đông, nhưng ngoài các vị thủ lĩnh trong thánh địa và hơn một trăm vị trưởng lão giữ những chức vụ quan trọng khác ra thì chính là ba mươi sáu vị Điện chủ bọn họ.
Nói cách khác, trong thánh địa thập phẩm này, địa vị của bọn họ đủ để xếp vào tốp hai trăm người đứng đầu.
Huống hồ, Hà điện chủ cũng đã có tuổi, tu vi gần bằng Giới Chủ, vậy mà bây giờ lại bị một đám nhóc mới hai mươi quát vào mặt, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Hà điện chủ cười khẩy:
Nhóc con, cho dù trưởng bối của ngươi là ai thì ngươi cũng phải biết chừng mực.
Nói thật, đám nhóc này ngông cuồng như thế thì đương nhiên địa vị cũng không nhỏ. Cho nên, Hà điện chủ đã rất cố gắng để kiềm chế lửa giận. Nếu đổi lại là võ giả Thần Hải Cảnh khác thì chỉ sợ ông ta đã bóp đối phương thành bụi rồi...
Hừ, không biết chừng mực thì đã sao?
Gã thanh niên tóc dài kia biết tu vi của hai vị Điện chủ rất cao, nhưng vẫn không thèm quan tâm.
Không biết chừng mực, nói không chừng, ta sẽ thay trưởng bối của ngươi dạy cho các ngươi một bài học.
Rốt cuộc Hà điện chủ cũng nóng máu lên. Đám công tử bột không biết sống chết này thực sự rất quá đáng.
Gã thanh niên tóc dài kia chỉ cười khẩy:
Ông nội của ta chính là trưởng lão Hạc Tâm của Thánh Địa Linh Vũ. Muốn dạy ta? Sợ là ngươi không có tư cách này.
Hai vị Điện chủ nghe thấy là trưởng lão Hạc Tâm thì vẻ mặt cũng chợt cứng lại. Quả nhiên...
Thật ra, ngay từ đầu hai vị Điện chủ đã đoán được rằng người dám lớn lối trong Thánh thành như thế thì bối cảnh chắc chắn không thể coi thường được. Nếu không, bọn chúng đã sớm bị người ta bắt đi rồi.
Thấy biểu hiện của hai vị Điện chủ, đám võ giả trẻ kia lại càng lớn lối. Gã thanh niên tóc dài cười:
Không biết các hạ có nên tự xét lại mình một chút xem có tư cách để dạy ta một bài học hay không?
Lúc này, Hà điện chủ vô cùng khó xử.
Trưởng lão Hạc Tâm là một vị trưởng lão rất có quyền thế ở thánh địa Linh Vũ, tính tình thì nóng nảy, lại hay bao che khuyết điểm, ngang ngược không nói lý. Không ít Điện chủ đều từng bị vị trưởng lão này làm khổ. Dù là Thân điện chủ hay Hà điện chủ thì đều không muốn trêu chọc vào ông ta.
Có tư cách hay không, nói đi!
Nói lớn lên xem nào!
Ngươi là ai? Ỷ vào việc có tu vi cao hơn một chút thì lên mặt ra vẻ trưởng bối lớn lối ở đây à?
Đám võ giả thanh niên thấy khí thế của hai vị Điện chủ ỉu xìu xuống như vậy thì lập tức hùng hổ dọa người.
Nhất là gã thanh niên tóc dài, gã bước lên trước một bước, cười nói:
Nói đi, rốt cuộc muốn dạy ta như thế nào?
Ta... Cái này...
Hà điện chủ có thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại bị gã thanh niên tóc dài ép phải lui một bước.
Nói đi! Nhìn biểu hiện của ngươi thì hẳn là Điện chủ của một điện, hoặc có thể là phó Điện chủ. Trong địa bàn của ngươi, có lẽ ngươi là nhân vật lớn, nhưng ở Thánh thành này, ha ha...
Gã thanh niên tóc dài vừa nói vừa tiến tới.
Khi Hà điện chủ lui về sau thêm một bước nữa thì một bóng người khác chợt lóe lên.
Chỉ trong nháy mắt, La Chinh đã phá hư không mà lao đến. Cùng lúc đó, khí hỗn độn trong cơ thể hóa thành quy tắc hệ Phong cực mạnh, lại nhờ thân pháp Truy Vân nên hắn đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, tát ngay một cú vào mặt gã thanh niên tóc dài.
Cái tát này của La Chinh cũng không dễ chống đỡ.
Sức mạnh trong một cái tát này, cho dù đập vào một con hung thú rất mạnh thì chỉ sợ con hung thú đó cũng không chịu nổi.
Cả người gã thanh niên tóc dài kia không ngừng xoay tròn trên không trung như một con quay.
Sau khi gã hóa giải được sức mạnh từ cái tát của La Chinh, nửa bên mặt của gã đã sưng to, năm ngón tay rõ ràng hằn lên mặt khiến khuôn mặt của gã chẳng khác nào vừa mới được điêu khắc.
La Chinh vung trường kiếm trong tay, cười khẩy:
Ta đã nói ngươi là phế vật mà ngươi còn không tin. Chẳng phải cuối cùng vẫn phải đem trưởng bối của mình ra để dọa người ta sao?
Ngươi...
Gã thanh niên tóc dài vô cùng tức giận, nỗi nhục nhã lớn đến mức át cả cơn đau trên mặt,
Ta phải giết ngươi!
Giết tên nhóc này đi...
Đem nó ra lăng trì. Ta muốn cho nó chết ở cái nơi bẩn thỉu nhất trong Thánh thành này.
Đám võ giả kia cùng nhau ùa lên.
La Chinh cũng đã chuẩn bị ứng chiến. Mặc dù biểu hiện của hắn cực kỳ cuồng vọng, nhưng hắn cũng không định lấy mạng đám người này.
Nhưng hai vị Điện chủ có tu vi cao thâm, tất nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.
Thân điện chủ chỉ tay ra:
Định!
Vù...
Một luồng sức mạnh ẩn chứa quy tắc thời gian khuếch tán ra, lập tức bảo phủ đám người này.
Sau đó, Thân điện chủ nhẹ gật đầu với Hà điện chủ, một tay nắm lấy La Chinh. Hà điện chủ thi triển thuật Đại Na Di, nắm lấy La Chinh và Thân điện chủ, biến mất trong một luồng ánh sáng hình xoắn ốc, trực tiếp rời khỏi chỗ này.
Chỉ khi nào võ giả tu luyện được quy tắc không gian ở tầng cao mới có thể lĩnh ngộ được thuật Đại Na Di. Nguyên lý của nó không khác gì việc xuyên thẳng không gian của La Chinh, nhưng xuyên thẳng không gian của La Chinh chỉ có thể di chuyển được trong khoảng cách mấy trượng. Cho dù đã bí mật tu luyện suốt hai năm nay, cũng đã lĩnh ngộ được rất nhiều quy tắc không gian, nhưng việc xuyên thẳng không gian cũng vẫn chỉ giới hạn trong phạm vi ba bốn mươi trượng.
Còn thuật Đại Na Di này có thể vượt qua khoảng cách mấy trăm dặm. Đây cũng là một trong những phương pháp bảo toàn mạng sống của võ giả tu luyện quy tắc không gian. Sau khi tu luyện đến cấp độ cực cao, thuật Đại Na Di còn có thể vượt qua một khoảng cách khó mà tưởng tượng nổi, có thể tiến hành thuấn di giữa Đại Giới này với Đại Giới khác.
Sau khi ba người biến mất, quy tắc thời gian mới chậm rãi tan đi. Sắc mặt đám võ giả thanh niên kia liền trở nên khó coi. Hôm nay xem như bọn họ đã chịu thiệt lớn.
Trốn? Chỉ cần bọn họ vẫn còn ở trong Thánh thành này thì bọn họ trốn được sao?
Gã thanh niên tóc dài kia nhe răng cười, nhét một viên đan dược vào miệng.
Giá của một viên đan dược bát phẩm rất cao. Đối với rất nhiều võ giả mà nói, chỉ khi nào sắp chết mới có thể uống. Thật ra, gã đã nhận một cái tát của La Chinh, đương nhiên gã rất khó chịu, nhưng cũng không đến mức phải uống đan dược như thế. Thế nhưng đối với gã thì dấu tay trên gương mặt đã khiến gã vô cùng mất mặt, thế nên gã hy vọng nó mau mau biến mất.
Đan dược có hiệu quả vô cùng kinh người. Sau khi dùng, dấu tay của La Chinh đã nhanh chóng biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Mặc dù dấu tay đã biến mất, nhưng trong lòng gã khó mà bình ổn lại.
Vù.
Nhờ thuật Đại Na Di, chỉ trong nháy mắt ba người đã xuất hiện ở nơi khác trong Thánh thành.
Hà điện chủ thở phào một hơi:
Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường.
La Chinh nhìn sắc mặt của Hà điện chủ, nói:
Hà điện chủ, tại sao lại e ngại đám tiểu bối kia vậy? Đối với loại người này thì nên dạy cho chúng một bài học mới đúng.
Hà điện chủ im lặng, nhưng Thân điện chủ lại nói:
Haiz, La Chinh, ngươi không biết đấy thôi, ba mươi sáu Điện chủ chúng ta nhìn thì nở mày nở mặt thật đấy, nhưng lại không thể so được với Thánh thành. Đám nhóc đó có địa vị không nhỏ, ta sợ bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi.