Chương 16: Hải thí
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2160 chữ
- 2021-12-31 04:32:51
Bản công pháp luyện khí kia căn bản chỉ có một ít văn tự huyền diệu khó hiểu, nhưng cũng không ghi lại về phương diện này, chỉ có thể dựa vào La Chinh tự mình chậm rãi lần mò.
Cuối cùng, ý thức của La Chinh dừng lại ở phía chính diện của lò luyện. Bức phù điêu khắc chín con rồng vẫn chỉ có mình Thanh Long thức tỉnh, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn, lộ ra vẻ uy nghiêm tối cao của Long tộc.
Nhớ tới lần linh hồn của chính mình đã từng bị Thanh Long nhìn chăm chú đến chút nữa thì vỡ nát, La Chinh vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Từ khi linh hồn hắn được tôi luyện trong lò, cường độ linh hồn cũng tăng lên trên diện rộng. Nhưng hiện tại bị Thanh Long nhìn chằm chằm, hắn vẫn cảm thấy áp lực lớn lao như trước. Linh hồn hắn bị một trận uy áp thật lớn áp chế, loại cảm giác này giống như thân thể bị đặt dưới một tòa núi lớn vậy, nặng nề, không thở nổi.
Linh hồn của hắn đã có thể đối diện với ánh mắt này của Thanh Long, nhưng làm thế nào để giao lưu với nó đây?
Đối mặt với Thanh Long cường đại, La Chinh cảm thấy bản thân nhỏ bé như hạt bụi.
Hắn tính thử tới gần Thanh Long, nhưng lại phát hiện càng tới gần, linh hồn càng cảm thấy nặng nề, trong lòng tựa hồ có một vạn ý nghĩ nói với hắn: Chạy mau!
Liều mạng nào! La Chinh lấy hết dũng khí khống chế linh hồn xông lên phía trước.
Càng tới gần Thanh Long, hắn cảm thấy áp lực ở phía trước ngày càng lớn, tốc độ của hắn càng ngày càng chậm, giống như đang đi trong bùn lầy sền sệt.
Thanh Long phát ra uy áp mãnh liệt, khiến khớp hàm La Chinh không ngừng run lên, cho dù cắn chặt răng cũng không áp chế được ý nghĩ muốn lui về phía sau.
Nhưng trong mắt La Chinh lại lóe ra tia sáng kiên nghị, chính là loại dũng khí này đã khiến hắn từng bước từng bước ngăn lại uy áp trong mắt Thanh Long, thành công tới gần chạm tay vào một sợi râu của Thanh Long.
Chỉ chốc lát sau, trong miệng Thanh Long phát ra một tiếng rồng ngâm nhẹ nhàng, lò luyện to lớn chậm rãi chuyển động, đóa Hắc Hỏa đang bình thản cháy trong lò luyện tách ra một phần nhỏ, bay ra phía ngoài.
Thành công rồi!
Quả nhiên, lò luyện to lớn này tự có ý thức của mình và còn có thể giao lưu cùng La Chinh.
Tuy La Chinh cũng không rõ đây là ý thức của chính lò luyện hay là ý thức của Thanh Long kia, nhưng là lúc này đây hắn thực sự đã giao lưu thành công, lại còn được lò luyện phóng ra một nhúm Hắc Hỏa.
La Chinh đột nhiên mở mắt ra, gần như đồng thời, nhúm Hắc Hỏa kia cũng nhảy ra từ ấn đường của hắn, dạo qua một vòng trên không trung.
Nhúm Hắc Hỏa nhìn qua tựa hồ không có uy lực gì, La Chinh thậm chí còn không thể cảm nhận độ ấm tỏa ra từ nó.
Nhưng hắn cũng không dám coi thường.
Loại huyền khí thượng phẩm Nghiệp Hỏa Kiếm này đã bị chân hỏa nhị phẩm của Tà Lang nung lâu như vậy cũng chỉ bị đốt hồng, chứ không bị thiêu hủy. Mà nhúm Hắc Hỏa này chớp mắt đã đốt Nghiệp Hỏa Kiếm thành nước thép.
Loại uy lực ấy hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của La Chinh, hắn căn bản không thể đánh giá được uy lực của Hắc Hỏa.
Chỉ tiếc chính mình không thể thao túng Hắc Hỏa, nếu lấy Hắc Hỏa ra đối địch, vậy hắn sẽ không thể đánh bại rồi.
Hắc Hỏa rất nhanh liền phát hiện cây búa đỏ trước mặt La Chinh, xác định phương hướng xong liền bay về phía cây búa.
Cây búa lớn này là một huyền khí trung phẩm, tuy thấp hơn một phẩm so với Nghiệp Hỏa Kiếm, nhưng cái búa này to hơn cây kiếm nhiều, cũng không biết có thể luyện chế ra bao nhiêu tinh hoa nước thép, có thể thắp sáng một cái vảy rồng hay không?
Dưới sự luyện hóa của Hắc Hỏa, cây búa màu máu như ngọn nến gặp phải lửa, cơ hồ trong nháy mắt đã bị Hắc Hỏa hòa tan, biến thành một giọt tinh hoa nước thép.
Một... một giọt? Chỉ có một giọt!
Huyền khí trung phẩm to như vậy, chỉ cho ra một giọt tinh hoa nước thép? La Chinh há to miệng, nói năng cũng trở nên lắp bắp.
Tuy cái búa này phẩm cấp không bằng Nghiệp Hỏa Kiếm, nhưng so với Nghiệp Hỏa Kiếm to gấp mấy lần liền, dù thế nào cũng không có khả năng chỉ luyện ra một giọt...
Nghĩ đến đây, La Chinh cắn răng lôi mấy vật phẩm huyền khí khác từ trong nhẫn tu di ra, tất cả đều là trung phẩm hoặc hạ phẩm, đồng thời luyện hóa.
Hắc Hỏa cũng nghiêm túc, nhanh gọn biến mấy vật phẩm huyền khí thành hư không.
Kết quả cũng không lạc quan lắm, huyền khí trung phẩm còn có thể đủ luyện ra một giọt, mấy cái hạ phẩm thì thật không nỡ nhìn. Thứ luyện ra chẳng lớn hơn hạt bụi là bao, La Chinh phải trợn to mắt mới nhìn thấy.
Sau khi luyện hết số huyền khí trong nhẫn tu di, gom góp tất cả tinh hoa nước thép lại, vất vả lắm mới được có năm giọt tinh hoa.
Cuối cùng, Hắc Hỏa lượn một vòng rồi cuốn lấy năm giọt tinh hoa này, trốn vào trong đầu của La Chinh.
La Chinh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động trong đầu. Khi Hắc Hỏa đưa năm giọt tinh hoa vào trong miệng Thanh Long, phù điêu Thanh Long chấn động một chút, cái vảy rồng thứ hai bắt đầu lóe ra ánh sáng, tựa hồ cũng sắp được thắp sáng.
Thành công rồi?
La Chinh kích động không thôi, sức mạnh của vảy rồng có thể khiến cho thực lực của hắn tăng lên.
Nhưng mà, cái vảy kia chỉ lóe ra hai ánh màu xanh, sau đó dần dần tối lại.
Thấy một màn như vậy, mặt La Chinh biến sắc, chẳng lẽ nhất định phải tích đủ sáu giọt tinh hoa mới có thể kích hoạt vảy rồng?
Nhưng ngay lúc ánh sáng trên vảy rồng đang tối dần, đột nhiên nó lại phát sáng lần nữa, một cái vảy rồng được thắp sáng thành công, tỏa ra ánh sáng xanh biếc rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.
La Chinh cuối cùng cũng có thể thở phào, xem ra chỉ cần tích đủ năm giọt tinh hoa nước thép là có thể kích hoạt một mảnh vảy rồng.
Cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy một luồng sức mạnh mãnh liệt dũng mãnh xông vào mỗi bộ phận trên cơ thể hắn. Theo bản năng hắn nắm chặt tay lại, cảm giác toàn thân tăng lên không ít sức lực, loại cảm giác sức mạnh tràn đầy này khiến hắn dường như muốn hét lớn một tiếng.
Hồi lâu sau, tâm tình kích động của La Chinh mới bình tĩnh trở lại, thắp sáng hai cái vảy rồng tất nhiên là không tệ, nhưng giai đoạn hiện nay La Chinh cần phải tăng cường thực lực càng nhanh càng tốt, nếu lại thắp sáng được thêm vài cái vảy rồng, thì cái loại như La Phái Nhiên, chỉ sợ một quyền của hắn cũng có thể đánh bay!
Nhưng mà huyền khí trên tay hắn đều bị luyện hóa hết, biết đi đâu tìm bây giờ?
Trên tay hắn mặc dù có trên trăm viên Phương Tinh, nhưng giá một vật phẩm huyền khí, tuyệt đối sẽ không rẻ, nhiều nhất mua về chỉ được một hai cái hạ phẩm, thế thì có tác dụng gì chứ?
Đúng lúc này, hắn chú ý đến cây phi đao nát trên người.
Phi đao kia dù nát thế nào, nhưng khí tức phát ra vẫn kinh người, chắc chắn phẩm cấp tuyệt đối sẽ không thấp.
Hắn suy nghĩ một hồi xong vẫn kiềm chế ý định muốn đem phi đao đi luyện hóa. Nếu phi đao này thật sự không tầm thường, tùy tiện luyện hóa sẽ chẳng có lời gì. Vẫn là nên yên lặng theo dõi kỳ biến. Việc cần làm lúc này trước tiên là suy xét việc gia nhập vào Thanh Vân Tông.
Khôi phục tâm trạng, La Chinh liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngày mai còn muốn đi tham gia Hải Thí, tuy nói nội dung chỉ là chạy bộ, nhưng nghe Mạc Xán nói hẳn là không đơn giản như vậy.
Sáng sớm hôm sau, La Chinh dậy rửa mặt rồi xuất phát đi về phía Thanh Vân Tông.
Hôm qua lúc báo danh, còn chưa thấy có bao nhiêu người, hôm nay mới thấy trước cánh cổng không rộng lắm của Thanh Vân Tông đã đông nghìn nghịt người.
Có người cưỡi ngựa, có người đi bộ, cũng có người ngồi trên phi thiên liễn.
La Chinh ước chừng sơ qua, cũng phải không dưới vạn người. Khó trách mỗi tháng Thanh Vân Tông đều phải tiến hành Hải Thí một lần. Mỗi tháng tổ chức một lần đã có hơn vạn người tham gia. Nếu tính nhân số của cả một năm, thì phải là có hơn mười vạn người, cho dù lớn như Thanh Vân Tông, chỉ sợ cũng phải đau đầu ứng phó.
Dù ở bất cứ đâu, cứ nhiều người thì sẽ ồn ào hỗn loạn.
La Chinh đứng phía sau đám người, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, lẳng lặng chờ đợi.
Chốc lát sau, từ trong Thanh Vân Tông, một chiếc phi thiên liễn lao ra, trên phi thiên liễn có một lão nhân mày trắng đang đứng.
Sau khi lão nhân mày trắng xuất hiện, liền vận khí dùng giọng điệu ổn trọng nói rằng:
Những người báo danh, mời tiến vào lần lượt từ cổng. Tham gia Hải Thí tông môn, tránh lớn tiếng ồn ào, kêu la, nếu có kẻ làm trái trực tiếp huỷ bỏ tư cách dự thi, đuổi khỏi cuộc thi, cả đời không được báo danh thi tuyển vào Thanh Vân Tông.
Tiếng nói của lão nhân mày trắng không lớn nhưng lại vô cùng quỷ dị, giống như vang lên bên tai mỗi người, hơn vạn người ở đây đều nghe rõ ràng.
Chờ lão nhân nói hết, hiện trường nhất thời an tĩnh lại, không ai dám lên tiếng.
Huỷ bỏ tư cách dự thi, bị đuổi đi là việc nhỏ, cùng lắm thì tháng sau lại đến. Nhưng về sau không được báo danh thi tuyển vào Thanh Vân Tông, đây lại là chuyện to.
Thanh Vân Tông là tông phái lớn nhất Đế Quốc, cũng là thánh địa tu luyện, tuy rằng trong Đế Quốc Phần Thiên cũng có mấy tông phái nhỏ khác, nhưng bất luận quy mô hay nhân tài, đều không thể sánh được với Thanh Vân Tông. Nếu bị Thanh Vân Tông loại bỏ, điều này tương đương với việc tiền đồ cả đời này cũng sẽ chấm dứt.
Tất cả thí sinh tham gia thi tuyển, đều rõ ràng trọng lượng của những lời này, không ai còn dám nhiều lời.
Hơn vạn người theo thứ tự từ cổng lớn của Thanh Vân Tông nối đuôi nhau tiến vào, rồi đi thẳng theo con đường nhỏ trong tông môn. Sau khi được một đoạn liền rẽ vào một quảng trường thật lớn.
Mà xung quanh quảng trường trôi nổi mấy cái phi thiên liễn, trên đó đều là những người giữ gìn trật tự cho cuộc thi tuyển hôm nay.
Chờ đến khi những người tham gia thi tuyển tiến hết vào quảng trường, vị lão nhân kia lại xuất hiện phía trước quảng trường:
Tháng này, trong những người báo danh thi tuyển có không ít người đã biết quy củ cuộc thi, nhưng lão phu vẫn muốn nói lại một lần nữa, cuộc thi chạy bắt đầu từ quảng trường này và liên tục chạy về phía trước, dù các ngươi là Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh hay là Luyện Tủy Cảnh, cứ chạy cho đến khi ngọc bội trên ngực các ngươi đổi màu mới thôi. Khi đó tức là đã thông qua vòng loại, có tư cách tham gia khảo hạch nhập môn của Thanh Vân Tông.
Quy củ quả nhiên rất đơn giản, cũng không có quy định tốc độ chạy, cũng không có quy định phải muốn lấy thứ tự bao nhiêu, chỉ cần chạy đủ khoảng cách nhất định khiến ngọc bội đổi màu là được. Ghi nhớ quy tắc xong, La Chinh nhìn về phía con đường ngay trước quảng trường kia.