Chương 18: Vượt qua cuộc thi
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2180 chữ
- 2021-12-31 04:32:51
Có điều, hiện tại dù sao cũng đang ở trong Thanh Vân Tông, bọn họ chắc cũng không dám làm quá.
Nghĩ đến đây, La Chinh đi về phía Mạc Xán.
Mạc Xán mặt mũi trắng bệch nằm trên mặt đất thở hổn hển nói:
La Chinh huynh, huynh tiếp tục chạy đi, ta ước chừng không đứng dậy được nữa. Bình thường Luyện Cốt Cảnh chỉ cần chạy quá mười dặm là được, chỉ cần cố kiên trì một hai dặm nữa, ta có thể qua được Hải Thí...
Thật xin lỗi, là ta liên lụy đến ngươi.
La Chinh áy náy nói, dù sao cũng là do có người tìm hắn gây phiền toái mới hại đến Mạc Xán.
Mạc Xán buồn bã phất tay nói:
Bỏ đi, đây là mệnh của ta, từ khi sinh ra đã đen đủi như vậy, mấy năm nay cũng đã quen rồi...
Nghe Mạc Xán nói tựa hồ có thâm ý, trước kia chắc cũng đã trải qua không ít gian khổ.
Đứng lên!
La Chinh nghiêm mặt nói.
Mạc Xán lắc đầu cười khổ:
Không đứng lên nổi.
Chưa thử, sao biết không đứng lên được? Mục đích chúng ta tu luyện võ đạo chính là vì ép ra cực hạn của bản thân, nào ai an nhàn mà đến được đỉnh cao?
La Chinh cao giọng nói.
Từng lời nói của La Chinh đều lọt vào tai Mạc Xán. Tu luyện võ đạo, cũng không phải vì vinh hoa phú quý, quyền thế lẫy lừng mà là vì sức mạnh cực hạn trong võ đạo. Con đường này vốn phủ kín bụi gai, đã định trước gian nan vạn phần! Cho nên điều quan trọng nhất là vượt lên chính mình, ép bản thân đột phá cực hạn.
Nghe La Chinh nói, Mạc Xán trầm tư trong chốc lát, khuôn mặt luôn mang theo tươi cười kia cũng đặc biệt trở nên nghiêm túc. Sau đó hắn gật gật đầu nói:
Ngươi nói đúng, nếu ta dễ dàng buông tay như vậy, lần sau, lần sau nữa chỉ sợ cũng khó có thể bước vào Thanh Vân Tông! Ta phải bắt lấy cơ hội lần này, chỉ có thể tiến vào Thanh Vân Tông, Mạc Xán ta mới có hy vọng xoay người, mới có hy vọng trở nên nổi bật!
Nói rồi, Mạc Xán cắn răng, từ mặt đất đứng lên, tuy bước chân không vững nhưng cuối cùng cũng ổn định được thân hình, chậm rãi đi tiếp về phía trước.
Phía trước chỉ còn lại một dặm đường, con đường bằng phẳng nhưng đối với Mạc Xán mà nói lại gian nan giống như trèo lên núi đao.
La Chinh chậm lại tốc độ đi theo phía sau Mạc Xán, không ngừng cổ vũ hắn.
Mạc Xán bị nội thương, thể lực đã tiêu hao hết, gần như đứng bên bờ sụp đổ, hiện tại hoàn toàn là dựa vào ý chí chống đỡ. Có nhiều lần, khi sắp ngã xuống Mạc Xán đều cắn rắng cố gắng đứng vững, cắn đến chảy máu.
Cố lên! Ta đã nhìn thấy bia đá ở phía trước!
La Chinh nói.
Ở phía trước cách đó không xa có một khối bia đá, trên bia khắc hai chữ to.
Mười dặm.
Quãng đường mười dặm, chính là mục tiêu của Luyện Cốt Cảnh, chỉ cần vượt qua khoảng cách này, ngọc bội sẽ đổi màu.
La Chinh nhìn đến vài người Luyện Cốt Cảnh, vượt qua mục tiêu xong liền lựa chọn rời đi, bọn họ đã thông qua cuộc thi.
Nghe được La Chinh nói, Mạc Xán phấn chấn hẳn lên, mắt thấy thân thể đã như ngọn đèn cạn dầu, lại không biết lấy sức mạnh từ đâu mà có thể tiếp tục chạy bước nhỏ tiến lên.
Ngay lúc Mạc Xán vượt qua bia đá, ngọc bội trên ngực rốt cục đổi thành màu đỏ, hắn đã thông qua cuộc thi tuyển!
Mạc Xán rốt cuộc đứng không nổi, bùm một tiếng, nằm úp sấp trên mặt đất, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi nhưng vẫn gắng nói với La Chinh:
La Chinh huynh, cám ơn huynh. . .
La Chinh gật đầu, đúng lúc này một chiếc phi thiên liễn từ không trung bay tới, hai vị giám khảo của Thanh Vân Tông từ trên đó nhảy xuống.
Bọn họ đánh giá ngọc bội của Mạc Xán, tuyên bố Mạc Xán thông qua khảo hạch, rồi lập tức nâng Mạc Xán lên phi thiên liễn, đồng thời liếc nhìn La Chinh một cái sau đó chóng rời đi.
Trong lòng hai vị giám khảo này cũng có chút kinh ngạc. Nghiêm khắc mà nói thì tất cả những người tham gia thi tuyển đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, bởi vì kế tiếp còn có khảo hạch. Ai lại nguyện ý đi giúp đối thủ cạnh tranh của mình đâu? Tiểu tử này ngược lại rất khác biệt.
La Chinh tất nhiên không biết mấy vị giám khảo kia đang nghĩ gì, nhưng nhìn đến Mạc Xán thông qua khảo hạch trong lòng hắn cũng rất vui mừng. Sau đó hắn bước lên một bước, vượt qua tấm bia đá.
Ngay khi hắn vừa mới vượt qua, thân thể liền theo đó trầm xuống, áp lực tăng lên gấp đôi.
Áp lực một ngàn cân...
Thì ra con đường này, cứ cách mười dặm sẽ gia tăng gấp đôi áp lực, La Chinh đi vài bước để thích ứng mới khởi động tay chân. Áp lực một ngàn cân, vẫn có ảnh hưởng nhất định đối với La Chinh, ít nhất hành động đã bị trì hoãn gấp đôi. Nhưng thể chất của hắn khác với người thường, cho hắn chạy dưới loại áp lực này mười dặm, cũng không phải vấn đề lớn.
Bởi vì vừa rồi theo sau Mạc Xán nên chậm trễ không ít thời gian, những kẻ tu đến Luyện Cốt Cảnh đã thông qua vòng loại, còn những kẻ tu đến Luyện Tạng Cảnh đã sớm chạy xa, trên đường chỉ còn lại mình La Chinh.
La Chinh vẫn duy trì tốc độ đều đều, chạy bước nhỏ đi tới.
Tiến lên thêm ba dặm, La Chinh hơi thở dốc.
Tiến lên thêm năm dặm, tiếng thở của La Chinh lớn hơn.
Tiến lên thêm tám dặm, hơi thở La Chinh đã hơi hỗn loạn, nhưng nghĩ đến mục tiêu, xem ra cuộc thi này có thể thoải mái thông qua.
Nhưng khi La Chinh tiến vào dặm thứ chín, liền nhìn thấy bốn người đứng phía trước.
Một người trong đó, chính là tên to con dùng bả vai đâm vào La Chinh cùng Mạc Xán, ba người còn lại khá lạ mặt, nhưng dựa vào khí tức bọn họ phát ra để phán đoán, hẳn đều là Luyện Tủy Cảnh.
Lúc trước đã chạm mặt, La Chinh đương nhiên rõ ràng những người này sẽ không để cho mình thoải mái vượt qua.
Cách bốn người kia còn có một trượng, một người mặc đồ thư sinh trong bốn người đi ra, làm thủ thế cấm vượt qua với La Chinh:
Cuộc thi của ngươi dừng ở đây, không cần đi tiếp nữa.
Thế mà không trực tiếp động thủ?
La Chinh có chút ngoài ý muốn, vì thế La Chinh ra vẻ kinh ngạc hỏi:
Vì sao lại dừng, rốt cuộc là ai phái các ngươi tới?
Thư sinh kia cười nói:
Vấn đề này, không cần thiết phải nói cho ngươi. Ngươi chỉ cần biết, nơi này chính là điểm cuối của ngươi mà thôi.
Bọn họ bốn người, tu vi đều là Luyện Tủy Cảnh, muốn chặn lại một tên Luyện Tạng Cảnh thật sự quá đơn giản.
Trên mặt La Chinh hiện vẻ buồn bực, hắn thì thào nói:
Nhưng ta còn chưa thông qua cuộc thi, vậy nên làm thế nào?
Đó là vấn đề của ngươi.
Thư sinh nói xong, trên mặt ba người còn lại đều hiện vẻ cười cợt, thằng oắt này thế nhưng còn nghĩ muốn thi, nằm mơ đi.
Đúng lúc này, La Chinh đột nhiên nhìn về không trung phía sau bốn người hét lên một tiếng:
A, giám khảo ngồi trên phi thiên liễn đến kìa!
Giám khảo Thanh Vân Tông đối với bọn họ mà nói vẫn có lực uy hiếp nhất định, bốn người đều theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Ngay trong nháy mắt này, La Chinh đột nhiên chạy về phía trước.
Hắn bùng nổ lực sức mạnh toàn thân, lao đi như mũi tên, cơ hồ trong nháy mắt liền vượt qua bốn người.
Bốn người kia nhìn lại, trên bầu trời trống trơn, nào có phi thiên liễn cùng giám khảo?
Nhận ra mình bị lừa, bốn người kia nhất thời thẹn quá hóa giận.
Thắng oắt gian trá!
Hừ, ngươi cho rằng có thể chạy thoát khỏi bọn ta?
Bắt lấy hắn rồi phế bỏ hai chân của hắn trước, xem hắn chạy đằng nào!
Đối với âm thanh truyền đến phía sau, La Chinh mắt điếc tai ngơ, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, thúc giục sức mạnh bản thân lên đến cực hạn, điên cuồng gồng chân chạy.
Một dặm đường chỉ còn lại năm trăm mét, lấy tốc độ toàn lực của La Chinh, năm trăm mét chỉ cần hô hấp vài cái là đến.
Nhưng tốc độ chạy của La Chinh nhanh, bốn kẻ đuổi theo hắn cũng không chậm. Kẻ thư sinh kia không biết tu luyện loại công pháp gì, trên người lóe ra quang mang màu xanh, dưới chân còn chất chứa thế như sấm sét, tốc độ so với La Chinh còn nhanh hơn ba phần. Hắn nhanh chóng tới gần sau lưng La Chinh.
Chỉ có tu vi Luyện Tạng Cảnh mà còn muốn giở trò dối trá với bọn ta, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, chút khôn vặt đó của ngươi chỉ là đồ bỏ! Thanh Minh La Yên Chưởng! Chết cho ta!
Người nọ nhào tới sau lưng La Chinh, ánh xanh lóe lên trong lòng bàn tay, đánh thẳng một chưởng vào sau lưng La Chinh.
Một kích toàn lực của Luyện Tủy Cảnh, uy lực phi phàm.
Một chưởng này, không chỉ mang sức mạnh rất lớn mà còn có một làn khói nhẹ nhập vào trong thân thể La Chinh. Làn khói kia chính là kịch độc, cho dù là một con voi, hít một hơi Thanh Minh La Yên này cũng mất mạng trong nháy mắt, huống hồ La Chinh còn bị đánh vào trong cơ thể.
Hừ, chạy không đến hai bước nữa liền ngã dập đầu xuống đất!
Thư sinh thuận lợi đánh một chưởng, rất đắc ý nói.
Đáng tiếc cảnh tượng trong tưởng tượng của hắn không hề xuất hiện.
Làm sao, làm sao có thể...
Thư sinh trợn tròn mắt.
Một chưởng mới vừa rồi hắn đã dùng toàn lực, lấy tu vi Luyện Tủy Cảnh của hắn đã đủ để đập nội tạng La Chinh thành thịt nát, huống hồ trong đó còn ẩn chứa kịch độc Thanh Minh La Yên.
Nhưng La Chinh lại giống như không bị gì, vẫn chạy như bay. Thậm chí còn mượn lực một chưởng này của hắn mà tăng thêm hai phần tốc độ.
Thằng oắt này là quái vật gì vậy?
Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, trên mặt ngoại trừ khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ.
Giờ phút này La Chinh cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Từ khi thân thể hắn bị chân hỏa của Tà Lang rèn luyện, sức chống đỡ của thân thể cũng tăng vọt. Hiện giờ để cho mấy tên Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh nện hắn, chỉ sợ khó có thể sinh ra luồng khí nóng. Chỉ có tu vi Luyện Tủy Cảnh nện đánh, mới có hiệu quả.
Mới vừa rồi nhận một chưởng này, luồng khí nóng liền bắt đầu khởi động, gột rửa nội tạng hắn, khiến hắn hô hấp thông thuận vô cùng, giống như ăn tiên đan.
Về phần độc khí ẩn chứa trong một chưởng kia, không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hắn. Thân thể hắn giờ giống như một vật phẩm huyền khí, tự nhiên sẽ bách độc bất xâm. Có ai nghe nói huyền khí sẽ sợ trúng độc chưa?
Đây đúng là cơ hội khó được, nghĩ đến bốn tên Luyện Tủy Cảnh phía sau có thể nện đánh chính mình, trợ giúp mình gột rửa lục phủ ngũ tạng, hắn rất muốn dừng bước để cho bọn họ đánh tơi bời một trận.
Nhưng khi thấy được tấm bia đá phía trước, tấm bia này hẳn chính là đích của Luyện Tạng Cảnh, chỉ cần vượt qua tấm bia, hắn liền được tính là thông qua Hải Thí.
Vẫn nên biến ngọc bội thành màu đỏ trước đã, thông qua Hải Thí rồi nói, tránh đêm dài lắm mộng.
La Chinh bỏ đi suy nghĩ dừng lại, nhắm thẳng tấm bia đá mà chạy.
Bốn người phía sau La Chinh, tuy rằng hung hăng đuổi theo nhưng La Chinh đã cách tấm bia chỉ còn vài mét, gần như sẽ vượt qua trong nháy mắt, nên chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn La Chinh vượt qua tấm bia đá.