• 8,615

Chương 1952: Sâu trong thần điện


Vị trí bám giữ của nàng cao hơn La Chinh một chút, dọc đường Vương và Thiên Luân lùi về phía sau khiển đầu nàng cũng đã đâm vỡ không 8biết bao nhiêu thanh xà ngang.

Tuy Mục Huyết Dung là thần đại viên mãn, độ bền thân thể tốt hơn rất nhiều so với những vị th3ần bình thường, nhưng dù sao cũng không cứng cáp như thân thể của La Chinh.
Không biết Vương xà Thiên Luân lùi xuống sâu dưới đất đã bao lâu mà xung quanh hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
La Chinh tóm chặt lấy chuối của thanh trọng điểm Đại Thiên, con ngươi sắc bén trong veo đảo quanh khắp nơi.
Thanh Phong Kiểm cắm vào bên thân rắn lớn, hắn nhón chân đứng trên chuôi kiểm, dù đầu rắn cử động liên tục thì hắn vẫn giữ được cân bằng, đứng vững như núi Thái Sơn.
Thấy dáng vẻ chật vật của Mục Huyết Dung, hắn cũng không nhịn được mà nở nụ cười theo.
Đã thế, La Chinh còn có một lớp áo đồng tâm bảo 9vệ bên ngoài thân thế.
Liên tiếp va đập như vậy, đầu nàng cũng nổ đom đóm.
Nhưng dưới sự rung lắc không ngừng đó, La Chinh dần cảm thấy không ổn.
Thanh trong kiểm Đại Thiên vốn còn cắm sâu vào đầu rắn bây giờ đang trượt ra từng chút một.
Khi bay lại, Mục Huyết Dung bay xen qua La Chinh, cặp mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm vào La Chinh cách đó không xa, khuôn mặt hiện lên một nét cười nhạo:
Đi chết đi...
Nàng thản nhiên cười nói.
Thấy La Chinh chết chắc, lòng dạ Mục Huyết Dung cũng nảy sinh chút cảm giác yên tâm khó tả.
Không biết công trình kiến trúc khổng lồ thể này được xây dựng trong sa mạc này như thế nào.
Sau thời gian một nén nhang nữa, La Chinh cảm thấy có một chút ánh sáng truyền đến từ phía trước.
Chẳng qua tốc độ con rắn này rút lui thực sự quá nhanh, nhỡ đâu bản thân sơ ý bị vứt xuống thì e rằng khó có thể đuổi kịp!
Vèo vèo vèo...
Vương và Thiên Luận vẫn liên tục lùi sâu vào trong thần điện Thiên Luân.
Các vị thần đại viên mãn ở phía sau cũng điên cuồng đuổi theo suốt dọc đường.

Đây là...
lối đi thời gian lúc đó ư?
La Chinh hơi bất ngờ.
Cùng lúc đó, chiếc nhẫn Kích Không hóa thành thanh kiếm khổng lồ màu bạc lại biến thành một tia sáng, bay vọt đến hư không rồi nhanh chóng bắn vào những luồng sáng trông như sợi mì kia.
Vào khoảnh khắc nó bắn vào ánh sáng, nó cũng bị kéo dài thành một tia sáng màu bạc rồi di chuyển cực nhanh theo tia sáng kia.
Nếu nó trượt đến giới hạn nhất định thì e rằng cả người lần kiểm sẽ bị văng đi! Có lẽ Vương xà Thiên Luân cũng đã nhận ra nên đầu rắn càng lắc lư nhanh hơn.
Lắc như vậy sáu bảy lần, đầu rắn chợt hướng xuống phía dưới, lấy đà hất lên!
Vù...
Thanh trong kiểm Đại Thiên của La Chinh trong đó cũng bắn ra theo.
Lúc trước, khi La Chinh bước vào lối đi thời gian, hắn trơ mắt thấy hai vị thần bị chúng nuốt chửng hoàn toàn.
Thậm chí có lần con sâu màu đen đó còn chui ra khỏi lối đi thời gian, muốn kéo La Chinh về, nhưng cuối cùng bị hắn chém đứt đôi kẹp nên nó đành rút lui.
Nương theo những tia sáng đó, hắn thấy điểm cuối của thần điện.
Mà ở cửa ra cuối thần điện lại có một cây cột lớn hình tròn kéo dài ra ngoài.
Mục Huyết Dung nhất thời cảm thấy khó thở.
Với tính cách của nàng, có lẽ nàng sẽ quay người trèo sang bên kia đầu rắn rồi thẳng thừng đá La Chinh xuống.
Ngay cả kẻ điều khiển thế giới này cũng chỉ có thể tiến về phía trước, chẳng thể đảo ngược thế giới này về giây phút nào trong quá khứ được.
Bây giờ xem ra, chắc chắn cẩu trúc thế giới của ẩn ngọc này có mối liên hệ cực lớn với thế giới nên mới có thể mở được lối đi thời gian kia...
Nhưng nàng lại thấy trong tay La Chinh đang rơi xuống ba bốn trượng kia chợt lóe lên một tia sáng màu bạc, sau đó nó hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dưới chân hắn! Trong tình cảnh cấp bách, La Chinh nhớ đến nhẫn Kích Không trong tay.
Hai chân hắn bất ngờ đạp xuống chuối của thanh kiếm khổng lồ màu bạc này, bùng ra một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng.
Phát hiện ra đây vẫn là bên trong thần điện Thiên Luân, hắn không ngờ rằng nó lại khổng lồ đến vậy.
Nếu tính theo khoảng cách mà vương xà Thiên Luân lùi ra sau thì phần được che giấu bên dưới sa mạc của thần điện Thiên Luân có lẽ phải sâu đến mấy trăm nghìn trượng.
Đá vụn tro bay lại càng khiến nàng mặt xá6m mày tro, trông có vẻ vô cùng chật vật.
La Chinh đang giữ ở đầu rắn bên kia, thờ ơ liếc nhìn, nở một nụ cười thản nhiên.
Mục Huyết Dung vừa nhận ra thì giận dữ quát:
Cười gì mà cười!
La Chinh nhún vai, nét cười trên mặt càng rõ rệt.
Cả người hắn bất ngờ vọt lên phía trên lần nữa.
Hẳn nhảy một phát, vọt lên lưng Vương xà Thiên Luân lần nữa.
Đan điền của họ đều có một không gian hoàn thiện, có lẽ thế giới trong đó còn đầy đủ hơn thế giới trong ẩn ngọc này.
Nhưng trong không gian, bình thường thời gian đều trôi đi theo tuyến tính.
Sau khi Vương và Thiên Luân quấn mình trên cây cột khổng lồ thì cuối cùng cũng dừng lại! Xì xì...
Miệng nó để lộ ra dấu hiệu, đầu rắn khổng lồ đang ngẩng lên quanh cây cột chợt bắt đầu quay tròn như muốn vứt đám người La Chinh ra.
Xung quanh cây cột là một khoảng không trống rỗng, mà chiếm giữ trong những luồng sáng trông như sợi mì kia là những con sâu màu đen.
Mà tốc độ của người đi sau cùng là Mục Ngưng vẫn còn cách biệt không nhỏ với các vị thần đại viên mãn khác.
Sau thời gian khoảng một nén nhang...

Những con sâu đó có liên quan gì tới những con sâu Thiên Luân khổng lồ kia vậy?
Chân mày La Chinh hơi nhếch lên.
Cấu trúc không gian không có gì xa lạ với La Chinh và những vị thần đại viên mãn kia.

Mấy con sâu kia...
Ánh mắt La Chinh hơi dừng lại.
Từng con sâu màu đen bò chậm chạp trên những tia sáng trông như sợi mì kia.
Gần như cùng lúc đó, thanh kiểm ngắn của Mục Huyết Dung cũng bị văng ra, nàng và La Chinh đều rơi xuống! Nhưng có lẽ Mục Huyết Dung đã có chuẩn bị từ trước.
Nàng lấy một sợi dây xích ra khỏi nhẫn tu di khi còn lơ lửng giữa không trung.
Nó vừa gắn kết với thanh đạo công trong tay nàng thì lập tức bất ngờ phóng lên phía trên, vòng quanh cột trụ không lô rồi lại ghim thật sâu vào thân mình của Vương và Thiên Luân.
Theo đó, cả người nàng cũng lướt lên trên.
Xung quanh cây cột tròn đó là một thế giới...
Ánh sáng đủ màu trông như những sợi mì, quay quanh phía trên, phía dưới, bên trái, bên phải như đang quay lại thành mạng nhện.
Nàng đang định mở miệng mắng thì
ầm
một tiếng, đầu nàng đã nặng nề đâm vỡ một thanh xà ngang...
So sánh ra thì tình trạng của Phương Hận Thiếu đang treo bên dưới tốt hơn nhiều.
Nếu đám La Chinh thực sự rơi xuống thì có lẽ cũng sẽ bị kéo dài ra như sợi mì rồi dần dần bị những con sâu kia ăn thịt! La Chinh, Phương Hận Thiểu và Mục Huyết Dung đều ý thức được nguy hiểm nên không hề lơ là chút nào.
Họ cầm chặt lấy chuôi kiểm của mình...
Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiểu thấy cảnh này thì khuôn mặt cũng hiện lên vẻ bất ngờ, chắc chắn là bị choáng ngợp bởi nó rồi.
Họ bước vào thế giới trong ấn ngọc này qua lối đi thời gian, nên tất nhiên nhận ra những luồng sáng đó.
Có một con sâu màu đen sống trong tia sáng không kịp tránh, bất ngờ bị tia sáng màu bạc đâm trúng rồi bị tiêu diệt ngay lập tức!
Sống dai thật!
Mục Huyết Dung hoàn toàn không ngờ La Chinh lại dùng cách này để lại quay về trên lưng Vương và Thiên Luân.

Không để La Chinh kịp đứng vững, nàng đã thu lại dây xích trên thân rắn và xà ngang, sau đó đạp chân làm thanh đao cong nối liền với dây xích để nó cắm hẳn vào thân Vương và Thiên Luân.

Như vậy có thể đảm bảo nàng sẽ không thêm xuống thêm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.