• 8,615

Chương 1989: Xuất phát


Những cái cây lớn màu trắng bạc cao hàng trăm trượng trông vô cùng đẹp đẽ.

Ninh Vũ Điệp, Huân, Tô Linh Vận và những người 8phụ nữ khác đứng ở cửa Tiên Phủ để tạm biệt La Chinh.
Hai người một đen một trắng lao tới trước mặt bọn họ.
Người đàn ông mặc đồ đen trong đó nhìn xuống dưới, giọng the thé, khẽ cười nói:
Hoan nghênh các vị thần không quản đường xá xa xôi vạn dặm đến với đất không chiến!
Tu vi cao nhất trong nhóm thần phía dưới này chỉ là vị thần cấp trung dẫn đầu kia mà thôi, những người khác đều có tu vi thẩn cấp thấp.
Vì cuộc Đạo Tranh này, La Chinh cũng đã chuẩn bị chu toàn.
Thỉnh thoảng, La Niệm bị lôi ra khỏi hồ lô để giải mã chữ Phạn màu vàng.
La Niệm rụt đầu, cười ha ha:
Những thần văn mà còn giúp người giải mã rất kinh động trời đất, quỷ thần khiếp vía, thế nên đừng làm con trai thất vọng!
.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của La Niệm, La Chinh trực tiếp lắc đầu.
Vậy mà dường như lúc này lại tích cực hơn rất nhiều, thậm chí còn thả ra các bảo vật tương đối hiếm lạ, thậm chí còn có một bản tâm pháp Chân Khai trăm linh hai chứ!


Chuyện này thực sự có chút không thích hợp.
Một vị thần phụ họa.
Những vị thần đó đều từ xa đến, trèo đèo lội suối, xuyên qua vô số thành trì, tốn mấy trăm đồng Thần vũ tệ, có thể nói là tán gia bại sản! Có một số vị thần đã đạt được trình độ nhất định về giải mã chữ Phạn màu vàng, hoặc ngẫu nhiên có được đôi câu vài lời của tâm pháp Chân Ý, cảm thấy có thành tựu thế nên vì muốn tham gia
Đạo Tranh
cũng sẽ lên đường trước mấy năm.
Dù sao thì thời gian cũng không đáng giá đối với thần.
Sau đó, Hàm Cửu Di đặt một tay lên vai La Chinh, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng:
Chuyển!
La Chinh cảm thấy mọi thứ xung quanh như một tờ giấy bị vò nát, sau đó biến mất trước mắt mình.
Khoảng cách mà thánh nhân có thể dịch chuyển không gian lớn hơn gấp trăm lần so với đại viên mãn, nhưng cũng không thể xuyên qua hơn nửa Thần Vực trong khoảng thời gian ngắn được.
Việc lên đường trước có thể giảm không ít chi phí cho việc đi lại giữa các thân thành.

Cuối cùng cũng đến rồi, Đại ca, tiếp tục đi về phía trước chính là đất không chiến rồi!
Một vị thần trên người không

Cha!
La Niệm xuất hiện ở cửa Tiên Phủ, trong tay cầm hồ lô, trên mặt nở nụ cười.

Tên nhóc thúi!
La Chinh quay đầu lại, vỗ đầu La Niệm.
Nếu là ở thế giới người phàm thì chỉ sợ không biết đã đông chết bao nhiêu người rồi.
Nhưng trong Thần Vực, cho dù là cây cỏ thấp bé thì cũng hoàn toàn không sợ những trận tuyết lớn này...
Tuy nhiên, Ninh Vũ Điệp lại phản đối rất nhiều, thậm chí một lần còn đóng cửa hồ lô lại, không cho La Niệm đi vào.
Nhưng tên nhóc này mà đã bướng lên thì mẹ cậu cũng hết cách, cuối cùng vẫn phải trả hồ lô lại cho La Niệm.
Người đàn ông cường tráng nhìn vùng tuyết trắng xóa cách đó không xa nói:
Mục đích Kiếm tộc tổ chức Đạo Tranh tất nhiên là hy vọng các vị thần có thể có đột phá lớn hơn trong thần đạo.
Nhưng trước đây Kiểm tộc từng có thái độ không quan tâm...

Đừng phí lời với bọn họ.
Mấy tên này chẳng được mấy lạng thịt, giết là xong.
Tên áo trắng không kiên nhẫn nói.
Ba ngày sau...
Mười mấy vị thần cấp thấp đang đi về phía trước trong cánh đồng tuyết mịt mờ.
Đối với chuyện này, La Chinh không tỏ thái độ gì nhiều.
La Niệm đã là người lớn, chuyện của bản thân con trai, tất nhiên La Chinh không kiểm soát.

Ừm.
Không biết vì sao ta cảm thấy lần Đạo Tranh này hình như không đơn giản...
Một người đàn ông cường tráng cầm đầu nhìn chằm chằm phía trước, lầm bầm.
Bước tiếp theo chính là thay máu để tránh bị bảng đá thống trị trừng phạt.

Nên đi rồi.
Hàm Cửu Di đứng ở cách đó không xa, quay đầu thản nhiên nói.
mặc gì nhìn về nơi xa nói.
Khoảnh khắc tuyệt chạm vào người hắn, bông tuyết bị tan ra ngay lập tức, đồng thời bắt đầu
xèo xèo
sôi lên.
Vị thần cấp trung dẫn đầu chắp tay với hai người phía trên:
Xin hỏi hai vị chính là người của Kiếm tộc?

Kiểm tộc?
Người đàn ông áo đen cười:
Đại khái coi là vậy đi.

Tiểu đệ Tiêu Dã, thật vinh hạnh khi được gặp người của Kiểm tộc.
Chúng ta đã đi bộ hai năm để tới tham gia đại hội Đạo Tranh do Kiểm tộc tổ chức...
Tiêu Dã khách khỉ nói.
Có một lần hắn còn nói với La Chinh, hắn yêu đương với một công chúa thần quốc nào đó trong hồ lô...
? Thế giới rộng lớn trong hồ lô này được coi là thế giới cấp một.
Từ nhỏ nó đã khá ưu việt, mà tính tình lại hoàn toàn khác La Chinh...
Sau khi tạm biệt La Niệm, tay La Chinh cầm lệnh bài chữ Tổn, xuyên qua kết giới của Tiên Phủ với Hàm Cửu Di.
Trong khoảng thời gian này, La Niệm lại chui vào trong hồ lô...
Ngay khi La Chinh và Hàm Cửu Di đi về phía cuối bức màn ánh sáng thì phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi.
Gã áo đen nhún nhún vai, nói với Tiêu Dã ở phía dưới:
Nghe thấy chưa? Đệ đệ ta mất kiên nhẫn rồi, cũng không muốn phí lời với các ngươi, giết chết toàn bộ!
Trong lòng nhóm thần kia đều chùng xuống.
Nhìn đất không chiến còn cách đó không xa, trong lòng họ cũng cảm thán.
Cách đất không chiên còn chưa đến mười dặm nữa.
Chỉ cần tiến vào trong đó thì cho dù là thánh nhân cũng không thể làm gì được họ.
Không biết tại sao trong lòng nhóm thần này lại dâng lên một tia bất an, mặc dù đất không chiến đã gần ngay trước måt.

Vào!

Ai cũng có thể vào đất không chiến, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện hai gã thân cấp cao này thì không có điểm nào thích hợp cả.
Quả nhiên, bọn họ đã đoán trúng.
Nhưng ngày chia l9ia đã nhanh chóng đến gần...

Lần này đi xa, chắc sẽ không lâu lắm đâu.
La Chinh khẽ cười nói.
Những sinh linh tồn tại trong thế giới đó cũng là sinh linh thứ cấp.
Dưới sự bảo vệ của kết giới trong Tiên Phủ, thậm chí hắn có thể đưa sinh linh trong hồ lô vào Tiên Phủ.
Ninh Vũ Điệp lặng6 lẽ gật đầu:
Lần này, ta và Linh Vận sẽ vào tháp tu luyện...
Lúc trước, với thiên phú của các nàng thì đã định sẵn là không thể5 chứng được thần đạo.
Thời gian trong tháp tu luyện bị nén lại rất nhiều, làm sao các nàng có thể vượt qua được những năm tháng nhìn như dài đáng đãng ở trong đó, rồi mới có thể đoàn tụ với La Chinh Nhưng nhờ có Hàm Cửu Di giúp đỡ, thời gian bị nén trong tháp tu luyện bọn họ chịu khó rèn luyện, cuối cùng vẫn có hy vọng không nhỏ.
Nhóm người bọn họ chỉ muốn tham gia Đạo Tranh, trải nghiệm một chút mà thôi.
Đụng tới chuyện này, coi như bọn họ xui xẻo.
Tính tình của tên nhóc La Niệm này còn chưa ổn định.
Mặc dù hắn không kiên nhẫn với cha lắm, nhưng vẫn giải mã không ít vì sở thích của mình.
Bên rìa của đất không chiến có một đường ranh giới rõ ràng, tiến vào trong đó thì được coi là bước vào phạm vi của Kiếm tộc.

Tại sao Đại ca lại nói như vậy?
Có vị thần hỏi.
Ngay khi nhóm thần này đang thảo luận thì ở vùng tuyết phía trước bỗng xuất hiện hai bóng dáng.
Hai bóng dáng này không dựa vào ngoại vật, bay lơ lửng giữa không trung!
Thần cấp cao!
Đám thần đi lại trong lớp tuyết kia nhìn lên trên không, trong lòng khẽ run lên.
muốn tham gia Đạo Tranh năm nay, sợ là phải giao chút phí qua đường
Người áo trắng nói:
Giao tất cả Thần vũ tệ và tất cả chữ Phạn màu vàng trong tay các ngươi ra đây.
Đường của đất không chiến tự nhiên sẽ rộng mở đón các ngươi!
Trong lòng Tiêu Dã và nhóm thần cấp thấp đã cảm thấy không ổn từ lâu.

Um...

La Chinh gật đầu, trong mắt xuất hiện vẻ không nỡ, sau đó quay đầu rời đi...

Phu quân...
Ninh Vũ Điệp muốn nói lại thôi.
Nàng biết La 3Chinh có quá nhiều chuyện phải làm, cho nên dường như tận dụng từng giây từng phút được ở bên cạnh hắn.

Đại hội Đạo Tranh được tổ chức và người trong thiên hạ này, tất nhiên ai cũng có thể tham gia.
Nhưng...

Hai vị tiền bối là thần cấp cao, cũng chẳng khác gì nhân tài kiệt xuất trong Thần Vực.
Cướp những người như chúng tôi thì cũng hơi...
Tiêu Dã khổ sở nói.
Thân hình của Hàm Cửu Di và La Chinh lập lòe nhiều lần mới tới gần cực tây...
Trên đường đi về phía tây này, tuyết càng ngày càng dày.
Nhưng không ngờ hiện tại họ lại bị hai người này ngăn cản, đúng là tai bay vạ gió.

Sau khi bọn họ nhận ra không thể thoát khỏi tai họa này thì tất cả đều thất vọng, ủ rũ lấy Thần vũ tệ trên người ra.

Đúng lúc này...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.