• 3,273

Chương 2058: Đông phương quỷ điên cuồng



Đùng...



Đùng...
Tiếng bước chân ầm ầm vang vọng trong sương mù.

Tiếng động nặng nề ấy chứng tỏ có một con quái vật lớn đan8g từ từ đến gần.
Nhờ La Chinh đề nghị chuyển hướng nên mọi người mới tìm được đến đây, sau đó sương mù trên một khu vực biến mất, thay vào đó là một con đường dẫn đến tấm bia đá xanh này.
Bọn họ đã làm theo những gì viết trên tấm bia đá, tại sao truyền thừa còn chưa được mở ra? Có điều bây giờ suy nghĩ vấn đề này cũng chậm rồi...
Tiếng bước chân ngày càng gần, mặt đất tơi xốp cũng bắt đầu rung lên.
Gã Tinh Lân hóa thành tia chớp kia cũng trôi lơ lửng sau lưng Đồ Ách, đồng thời cười lạnh với đám chân thần.

Ngươi...
Đồ Ách cụp mắt nhìn Đông Phương Quỷ ở dưới đất.
Gã ta cảm thấy mặt của Đông Phương Quỷ hơi quen, nhưng do tư duy của ác ma quá phức tạp nên việc nhớ lại quá khứ rất là vất vả.

Nhanh! Ác ma Đồ Ách! Giết bọn ta, ha ha ha ha, giết bọn ta đi!
Đông Phương Quỷ vừa chạy vừa la hét như điên.
Không lâu sau, cái bóng bên trong làn sương dần trở nên rõ ràng hơn.
Cái bóng khổng lồ của Đồ Ách xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Bây giờ mọi người đều đã khắc tên, mà tên của ca ca ở cao nhất, tại sao lại không thấy dấu hiệu gì hết vậy?
Nàng nghĩ nếu La Chinh có tư cách nhận truyền thừa thì sẽ được rời khỏi đây ngay, nhờ đó bảo vệ mạng của mình.
Thế nhưng tấm bia này hoàn toàn trống không, chẳng có cơ quan hay pháp trận gì.
Lời nói của La Yên cũng nhắc nhở Kiếm Ngao.
Sao lại có một con ác ma ở đây?

Nghe ra thì Đông Phương Quỷ đã dự đoán được chuyện này từ khi vào vùng đất Đạo Tranh rồi!

Nói cách khác, y biết mình sợ hãi cái gì, ác ma này là hóa thân cho nỗi sợ hãi do chính y gọi ra!
Sau khi đoán được chân tướng, một số con cháu gia tộc cấp một tái mặt, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nhìn chòng chọc vào Đông Phương Quỷ.

Bản thân người muốn chết thì kệ ngươi, tại sao còn kéo bọn ta theo!

Đông Phương Quỷ thật quá đáng!

Đó là ác ma trong vực sâu, một số ác ma trong ấy có thể sánh bằng thánh nhân!
Bọn họ có khả năng sống mái với đám hóa thân trước đó như xà linh và Bách Xúc Thiên Xà.
Thế nhưng bọn họ vốn không có tư cách đối mặt với một con ác ma thật sự! Bọn Mục Huyền vừa tỉnh dậy vẫn đang ngồi khoanh chân nhập định.
Khi nhìn thấy tấm bia đá xanh, mọi người đã hưng phấn đến mất cảnh giác.
Dù sao chuyện quan trọng nhất là lấ3y được truyền thừa của cường giả Bỉ Ngạn cảnh, những chuyện khác đều là thứ yếu thôi.
Cả Kiếm Ngao lẫn Đông Phương Quỷ đều cho rằng n9hư vậy.
Qua thái độ của Kiếm Vô Ngân, có thể thấy Kiếm tộc và La gia đều rất coi trọng lần Đạo Tranh này.
Kiếm Ngao biết chuyện đó còn nguyên nhân khác, nhưng sau khi nghe kế hoạch của Đông Phương gia thì mới hiểu lần Đạo Tranh này còn quan trọng hơn tưởng tượng của hắn ta nữa.
La Yên liếc nhìn ra xa rồi hỏi:
Sau khi khắc tên trên tấm bia đá xanh là sẽ lấy được truyền thừa...
Cặp mắt sắc bén của Kiếm Ngao nhìn xuyên qua lớp sương mù, dán chặt vào cái bóng lớn kia.

Ha hả, Đông Phương gia thật là ác độc
Mặc Nam ở bên cạnh cười thảm thiết.

Hy sinh cả bọn Đông Phương Quỷ để ngăn chúng ta nhận truyền thừa của vùng đất Đạo Tranh, tính toán thế này...
Kiếm Ngao thì thào.
Các chân thần đang chiến đấu say sưa đều ngừng tay, ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng động.

Ha ha ha ha...
Ha ha ha..
Đông Phương Quỷ cười như điên:
Cuối cùng cũng đến! Cuối cùng cũng đến rồi!
La Chinh quay đầu nhìn cái bóng lớn trong sương5 mù, sầm mặt:
Ý ngươi là sao?

Đó là ác ma, đại ác ma trong vực sâu.
Đôi mắt Đông Phương Quỷ hiện rõ vẻ điên cuồng:
Ta không cần phải bỏ cuộc, ha ha, ta chỉ đợi sự hủy diệt mà thôi.
Ta, ngươi, các ngươi...
đều phải chết!

Ác ma đó là hóa thân cho nỗi sợ hãi của ngươi à?
La Chinh hỏi.

Đúng.
Đông Phương Quỷ thét to:
Cho nên kể từ khi ta vào vùng đất Đạo Tranh, các ngươi đã chắc chắn thất bại rồi! Các ngươi chết chắc rồi!
Dứt lời, Đông Phương Quỷ không tránh né, trái lại còn phóng thẳng đến chỗ cái bóng trong màn sương.

Sao...

Đông Phương gia thật quá đáng!

Nói cách khác, chúng ta đã được xác định là sẽ chết từ lúc vào vùng đất Đạo Tranh rồi!

Ta không cam tâm trở thành con tốt thí mạng!
Bọn Mục Huyền cũng là tinh anh trong gia tộc lớn, là những nhân vật hàng đầu trong đám chân thần cấp cao.
Bọn họ đều cho rằng mình là trụ cột gia tộc và có triển vọng tương lai rất lớn.
Không đáng để chôn cùng với Đông Phương Quỷ! Các đệ tử Kiếm tộc cũng hạ kiếm xuống.
Bọn họ đã bị nội thương rất nghiêm trọng vì bị Ly Tán Tụ Linh Chấm hút tu vi.
Ngay cả thế giới trong cơ thể cũng trở nên hỗn loạn.
Bây giờ bọn họ lại suýt tức chết ngất vì lời nói của Đông Phương Quỷ.

Ta nhớ ra rồi...

Ta từng gặp ngươi.
Đồ Ách nói với thái độ thờ ơ:
Ngươi là kẻ yếu nhất trong đám thợ săn ở vực thẳm Ma Vực.

Đúng, người từng gặp ta, ta đã tạo ra ngươi, ngươi là hóa thân cho nỗi sợ hãi của ta!
Đông Phương Quỷ cười to.

Đồ Ách hơi khuỵu một chân, vươn bàn tay to lớn tới:
Ngươi chỉ là một con kiến thôi, kẻ tạo ra ta không phải là ngươi.
Dứt lời, ngón giữa khổng lồ bóng mạnh về phía Đông Phương Quỷ.


Rầm!
Sau một tiếng động trầm đục, cả người Đông Phương Quỷ bị bắn ra mấy trăm trượng như con diều đứt dây rồi nên xuống đất tạo thành một hố lõm, không biết sống chết.

Đồ Ách biết sự tồn tại của mình có liên quan với những người này, có điều gã ta cũng biết kẻ sáng tạo mình chắc chắn không phải là đám chân thần này.


Mạnh thật...
La Chinh mở to mắt.

Sức mạnh ấy đã sánh bằng á thánh, thậm chí là thánh nhân,
Chủ nhân, tên nhóc thú vị này có thể chém cơ thể sấm sét của ta!
Sau khi Đồ Ách bóng tên Đông Phương Quỷ điên khùng đi, Tinh Lân ở bên cạnh cũng chú ý đến La Chinh ở cách đó không xa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.