• 3,239

Chương 2119: Thẩm định



Tốn mất một ngày, cuối cùng La Chinh cũng hiểu khái quát về thành Sa Tâm.

Trong phạm vi hai trăm nghìn dặm quanh đây, thành Sa Tâm là tòa8 thành lớn duy nhất, mà thế lực lớn quản lý thành Sa Tâm chính là Mê Thần tông tại cốt tháp Ngưng Dạ.

Đối với hoang thần bình thường thì 3Mê Thần tông chính là một con quái vật.
Sau khi đến thành Sa Tâm, La 5Chinh mới hiểu được giá trị của hoàng cốt không lớn như hắn tưởng tượng.
Ở đây người người đều tu luyện hoang thần, số lượng hoàng cốt mà những người này tiêu hao cũng không ít, mà hoang cốt cũng là một loại tiền tệ để bọn họ tiến hành giao dịch.
Cũng khó trách lúc ở bộ lạc Tấn Thiết, vị
Kỷ ca
của thương đội Liệp Ưng lại bình tĩnh đến như vậy.
Cô gái da trắng ăn nói chẳng hề khách khí.
Nhưng sự thật, thương đội Liệp Ưng là thương đội dưới chót trong thành Sa Tâm, danh tiếng không tốt, chẳng qua nó được thành lập từ rất sớm nên gần như chiếm lĩnh hết tất cả các thị trường bình dân trong thành Sa Tâm, vì vậy phòng đấu giá cũng buộc phải hợp tác với bọn họ.
Sắc mặt La Chinh vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói:
Có phải rác rưởi hay không, nhìn một chút là biết.


Ô? Thật sự thú vị, hình như người vừa mới tu luyện hoang thân không lâu, nhưng tu vi chân thân đã tinh thâm như vậy?
Một người trung niên trong số đó thấy lạ nên hỏi.

Quả thực hiếm thấy...
Một người khác nói.
La Chinh mỉm cười:
Mỗi một con đường tu đạo cuối cùng đều có thể quy về một mối, chỉ cần có thế trở nên mạnh mẽ thì tu luyện hoang thần hay chân thân có gì khác biệt?

Phòng đấu giá trong thành Sa Tâm chính là do chấp sự Mê Thần tông đích thân điều hành, đồ tốt đượ9c các thương đối lớn thu mua rồi giao tới đó để tiến hành bán đấu giá.
Nhưng phòng đấu giá này chỉ tổ chức bán đấu giá một tháng một lần,6 còn ba ngày nữa mới có buổi bán đấu giá tiếp theo.
La Chinh chỉ có thể ở lại thành Sa Tâm chờ đợi.
Bống lộc của người bình thường trong thành Sa Tâm chỉ được một hai miếng hoang cốt một tháng, một năm mới được chừng hai mươi miếng hoang cốt.
Chỉ khi gia nhập những thế thực lớn thì mới có tư cách thu được nhiều hoang cốt hơn nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng La Chinh đã có dự định.
đến nay vẫn chưa thấy ai có thể thành công! Nếu các hạ thành công, có lẽ chính là người đầu tiên trong lịch sử?

Trong lời nói ấy mang theo ấn ý cười nhạo La Chinh.
Sao La Chinh lại nghe không hiểu chứ, thế nhưng hắn chỉ mỉm cười, không nói nhiều.

Lấy thứ ngươi muốn bán đấu giá ra đi.
Cô gái da trắng thúc giục.
Mỗi tháng có một buổi bán đấu giá, phòng đấu giá thành Sa Tâm luôn chật ních người, nàng ta còn phải dẫn từng người vào nữa, sao có thể lãng phí thời gian với La Chinh?

Ừ, ngươi muốn bán đấu giá cái gì?
Một người trung niên trong số đó cũng cất tiếng hỏi.
La Chinh vừa bước chân vào, ánh mắt của ba người trung niên đã đổ dồn về phía hắn.
Ba người bọn họ đã thẩm định vô số bảo vật, khả năng nhìn người cũng vô cùng lợi hại.
Sau khi chú ý đến tu vi của La Chinh, ánh mắt ba người đó cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cho dù là hoang cất huyết thống chất lượng cao thì vẫn còn phải xem kích cỡ, số lượng, vẫn vân.

Trong lúc người trung niên nói chuyện, cô gái da trắng vẫn nhìn La Chinh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nàng ta thấy tu vi của La Chinh quá thấp, lại cầm thẻ bài của thương đội Liệp Ưng nên trong lòng đã chắc chắn rằng hắn giống như những gì người trung niên kia nói, chỉ mang đến
La Chinh gật đầu, lấy thẻ bài của thương đội Liệp Ưng ra.
Cô gái da trắng hờ hững liếc mắt một cái:
Thẻ bài của thương đội Liệp Ứng? Bọn họ cứ thích phát thẻ lung tung.
Phòng đấu giá chúng ta không phải nơi mà thứ rác rưởi nào cũng có thể vào, đừng làm lỡ thời gian của ta.

Bống lộc hằng tháng của chấp sự bình thường trong thương đội Liệp Ưng đã có mấy khối hoang cốt, hắn ta phụng lệnh thương đội Liệp Ưng đi thu mua hoang cốt, nếu thu về quá ít thì thực sự không đáng để hắn ta đi một chuyến.
Đồng hoang Vạn Cổ nơi bộ lạc Tấn Thiết sinh sống đã bị đào bới vô số lần, chẳng khác nào một khu mỏ cạn kiệt, những người trong bộ lạc chỉ có thể nhặt được một ít đồ thừa.
Đương nhiên La Chinh thu hoạch được không ít, nhưng cũng chỉ gom góp được một mớ
đồ thừa
mà thôi, chẳng là gì trong thế giới này cả, còn miếng hoang cốt Linh Sát Lang Thần kia là do vận may của La Chinh mang lại.

Chẳng trách con người ở đây có thể biến hóa thân hình thành cao hơn nghìn dặm.
Chỉ cần số lượng hoàng cốt đủ nhiều thì hoang thần sẽ có thể lớn mạnh đến vô hạn...

Nhưng muốn thu được nhiều hoang cốt như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nghe vậy, ba người trung niên đều sững sờ.
Lời này nghe rất mới mẻ...
Người tu luyện chân thân đều bị xem như kiểm đi lệch hướng.
Bởi vì tu luyện chân thần chỉ có thể dựa vào chính mình, mà tu luyện hoang thân thì có thể dựa vào lượng lớn hoang cốt.
Tại thế giới này, con đường chân thần có quá nhiều khó khăn!
Một người trong đó cười nói:
Có chính kiến! Nghe nói tu luyện chân thần đến mức cực hạn cũng cực kỳ lợi hại, có điều...
Ba ngày sau...
La Chinh mang theo tấm thẻ của thương đội Liệp Ưng đi tới phòng bán đấu giá.
Trước khi lên đường, vì để tránh bị người của thương đội Liệp Ưng nhận ra, hắn đã dùng thuật dịch dung để thay đổi dung mạo của mình.

Ta muốn bán đấu giá một miếng hoang cất huyết thống.
La Chinh nói.

Hoang cất huyết thống?
Ánh mắt người trung niên kia sáng lên:
Hoang cất huyết thống có phẩm cấp rất phức tạp, mà cấp bậc khác nhau thì giá trị cũng khác nhau một trời một vực.
Có một vài hoang cất huyết thống có huyết thống rất kém, mà người bình thường lại không cách nào tinh luyện sức mạnh hoang thần trong đó nên nó còn kém hơn cả hoang cốt tầm thường.
Trong phòng đấu giá đã tụ tập rất đông người, những người này đều cần theo một tấm thẻ bài của các thương đối lớn, có trong tay những tấm thẻ thượng đội này thì mới có tư cách tiến hành bán đấu giá.
Hắn đợi trong phòng đấu giá một hồi, cuối cùng cũng có người đi ra.

Ngươi có tư cách đấu giá của thương đối không?
Người tiếp đón La Chinh là một cô gái mặt mày trắng trẻo, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Nghe La Chinh nói tự tin như vậy, ánh mắt cô gái da trắng thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cười nhạt một cái:
Ngươi đi theo ta.

Nói xong, nàng ta đi trước dẫn đường, La Chinh theo sát phía sau.
Họ đi qua phòng khách, xuyên qua hành lang gấp khúc rộng rãi chừng trăm mét, sau đó tiến vào một gian phòng riêng.
Trong phòng riêng có ba người trung niên, họ chính là nhà thẩm định của phòng đấu giá này.
Bọn họ chịu trách nhiệm thẩm định các loại bảo vật, ví dụ như liệu nó có đủ tư cách bán đấu giá trong phòng đấu giá hay không, đồng thời có thể đưa ra một vài quy định bán đấu giá gì đó.

Chính là chỗ này.
Cô gái da trắng dẫn La Chinh tiến vào, vẫy tay.
một vài hoang cất huyết thống thấp kém.

Ấy thế mà thằng nhóc này còn xem như bảo bối đưa tới đây bán đấu giá, nhất định là tự rước lấy nhục.

La Chinh gật đầu, nhẹ nhàng nâng tay.

Một luồng ánh sáng màu đỏ từ trong nhẫn tu di của hắn bắn ra.

Cùng lúc ấy, một luồng hơi thở điên cuồng chợt tỏa ra khắp căn phòng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.