• 3,239

Chương 2154: Tranh chấp trong tộc


Mà người tiến cử La Chinh chính là Trừng Ủy.


Mạnh hơn ta?
Sắc mặt của Đa Mặc càng thêm khó coi.

Dù sao hắn ta cũng là người xuất chú8ng trong tộc Xi Vưu.
Nói thế nào thì mọi người đều cùng một tộc, nếu Điêu Viễn thực sự vì chút chuyện này mà giết Đa Mặc thì sẽ làm tổn tương hòa khí.
Dù gì Điêu Viễn cũng là bề trên, lại là trưởng lão trong tộc, thế mà bị một thằng nhóc trong tộc uy hiếp thẳng mặt và không chịu nhượng bộ.
Ông ta cũng vì đâm lao thì phải theo lao nên mới thực sự nổi sát ý.
Nhìn dáng vẻ ông ta tựa như có thể ra tay giết người bất cứ lúc nào.

Thật mạnh!
La Chinh đứng cạnh Điêu Viễn cũng cảm nhận được áp lực khiến cả tim ga cũng phải chấn động.
Những trưởng lão tu luyện hoang thần trong tộc Xi Vưu cũng chính là những hoang thần lợi hại nhất trong thế giới này.
Trong tộc, hắn ta có thể yêu hơn Mão Tuyết, Trùng Úy, cái này hắn ta thừa nhận, dù sao từ thiên phú cho đến huyết thống 3Đa Mặc đều không bằng người ta.
Nhưng còn La Chinh, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ hoang dã, huyết thống còn nhờ cấy ghép mà có được.
Tr9ong trường hợp tu vi ngang nhau, thực lực của Đa Mặc lợi hại hơn những hoang thần sinh ra nơi hoang dã rất nhiều, cho dù lấy một địch ba, lấy một địc6h năm cũng không thành vấn đề.
Người phụ nữ áo vàng ấy là Xuân trưởng lão của tộc Xi Vưu, cũng là mẹ của Đa Mặc.
Thực lực của bà ta cực kỳ lợi hại, còn vượt qua cả Điêu Viễn, cũng từng lập được nhiều công lao cho tộc Xi Vưu, song bà ta lại cực kỳ bao che khuyết điểm, nhất là đối với đứa con trai này của bà ta.
Điêu Viễn lạnh giọng nói:
Xuân trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không biết thân phận của vị bên cạnh ta? Ta phụng mệnh đến đây, con trai người lại không chịu tuân lệnh, ta biết ăn nói với đại trưởng lão thế nào?

Thân phận? Không phải chỉ là một tên hoang dã thôi sao!
Thấy mình đã có chỗ dựa, Đa Mặc càng thêm ngang tàng hống hách.
Trong lòng họ, đại tù trưởng Xi Vưu là nhân vật tầm cỡ thân thành, không cho phép bất cứ kẻ nào vây bần, cũng không có ai dám vấy bẩn.
Bây giờ Xuân trưởng lão lại đột nhiên nói La Chinh là cháu trai của đại tù trưởng, bọn họ không trố mắt sửng sốt mới là lạ.

Đây...
Mà sức mạnh hoang thần trong cơ thể La Chinh mỏng manh như vậy, chứng tỏ chỉ mới bắt đầu tu luyện, ngay cả hoa5ng cốt cũng chưa hấp thu được bao nhiêu, thế mà Trừng Ủy dám nói thằng nhóc này lợi hại hơn
mình?
Đúng, quả thực mạnh hơn người, thậm chí còn mạnh hơn ta.
Trừng Úy nghiêm túc đáp lại.
Trong trận chiến trên cánh đồng Vạn Cổ, mặc dù cuối cùng kẻ ra tay chém chết hai người kia là Trừng Úy, nhưng mấu chốt vẫn là nhờ La Chinh.
Lúc vừa tiến vào thế giới này, La Chinh đã từng gặp hoang thần cao mấy ngàn dặm trong đồng hoang Vạn Cổ, với tu vi của Điêu Viễn hẳn là cũng có thể hóa thành người khổng lồ cao đến ngàn dặm? Nếu người bình thường đối mặt với Điêu Viễn lúc tức giận, sợ rằng cũng chỉ có thể rút lui.
Thế nhưng Đa Mặc có tính cách ngang bướng, lại có địa vị đặc biệt, hắn ta gân cổ lên mà nói:
Điêu Viễn trưởng lão thiên vị người ngoại tộc, cho dù giết ta ta cũng không phục! Ta chết rồi mẫu thân của ta sẽ làm chủ cho ta!

Vậy ta sẽ chống mắt lên xem mẫu thân của người làm chủ cho người như thế nào!
Trong mắt Điêu Viễn nhoáng lên sát ý, bàn tay vung lên, thật sự muốn giết chết Đa Mặc.

Điêu Viễn trưởng lão!

Trưởng lão!
Trừng Ủy và La Chinh đồng loạt đứng chắn trước người Điêu Viễn.
Bọn họ không biết huyết thống vương phẩm là gì, nhưng bọn họ biết đại tù trưởng...
Người bị lưu đày sinh con đẻ cái ở nơi này, thành lập tộc Xi Vưu, đương nhiên cũng truyền cho đời sau một vài thứ từ tộc Xi Vưu tại thế giới mẹ.
Từ nhỏ bọn họ đã được nghe và thuộc làu làu các truyền thuyết về đại tù trưởng, dù sao mỗi lần họ ra vào lãnh địa tộc Xi Vưu đều phải quỳ lạy pho tượng Xi Vưu một phen.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến:
Điêu Viễn, người thân là trưởng lão trong tộc lại bắt nạt một vãn bối như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một người phụ nữ áo vàng đứng cách đó không xa, trên mặt người phụ nữ này được bao phủ một lớp sương lạnh dày đặc.

Mẫu thân!

Nhìn thấy người phụ nữ kia, Đa Mặc vội kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Nếu không có La Chinh, bảo hắn ta đối đầu với bất cứ người nào trong tộc Hiên Viên, hắn ta cũng không thể nắm phần thắng.
Quan trọng hơn cả là trước khi giúp đỡ hắn ta, La Chinh đã giải quyết một người trong đó.
Tuy La Chinh không nói gì thêm nhưng Trừng Ủy biết, một mình người này cũng có thể giải quyết gọn cả ba người trong tộc Hiên Viên...
Đa Mặc này quả thực là làm mất mặt tộc Xi Vưu!

Làm càn!

Điêu Viễn nổi giận gầm lên, sức mạnh hoang thần tích chứa trong cơ thể bộc phát ra ngoài, uy lực mạnh mẽ che trời lấp đất.
Xuân trưởng lão nhìn La Chinh chăm chú, nói với vẻ mặt phức tạp:
Ta nghe nói ngay cả đá Minh Huyết cũng không đo được độ tinh thuần trong huyết thống của hắn.
Hắn mang huyết thống vương phẩm, là cháu trai của đại tù trưởng, ta thân là người của tộc Xi Vưu đương nhiên sẽ cúc cung tận tụy.
Nói xong, Xuân trưởng lão quay về phía La Chinh, cúi đầu một cái.
Nghe Xuân trưởng lão nói xong, Trừng Ủy và Đa Mặc trợn tròn cả mắt, đám người Vệ Thông đứng bên cạnh cũng ngây dại.

Nói bậy nói bạ, ta không tin! Ngươi!
Đa Mặc chỉ tay về phía La Chinh:
Ngươi muốn ta nhường động Nạp Hoang cũng được thôi, rất đơn giản, trừ phi ngươi có thể đánh bại ta!
Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, không ngờ chỉ tìm một chỗ tu luyện thôi mà cũng gặp phải rắc rối.
Điêu Viễn thấy Đa Mặc nhảy dựng lên như vậy thì đanh mặt lại, trông hết sức khó coi.
La Chinh là nhân vật cỡ nào chứ, hắn là người mà ngay cả các đại năng ở ẩn trong tộc cũng phải quy bái, là kẻ sở hữu huyết thống xưa nay chưa từng có, kể cả đại trưởng lão cũng còn kém xa.
rốt cuộc là chuyện gì?
Trừng Úy ngây ngốc nhìn La Chinh.

Hắn ta chỉ đang nghĩ là La Chinh cần đi cấy ghép huyết thống, không thể nào lại đến động Nạp Hoang nhanh như vậy, chứ đâu ngờ bản thân La Chinh đã mang trong minh huyết thống của tộc Xi Vưu! Chuyện này xảy ra quá tình cờ, cũng quá khủng khiếp, khiến hắn ta khó lòng tin nổi.


Mẫu thân, người nói vậy là sao?
Khí thế của Đa Mặc cũng hạ xuống ba phần, nếu không phải người nói ra lời này là mẹ mình thì có đánh chết hắn ta cũng không dám tin tưởng.

Xuân trưởng lão không để ý đến con trai mình mà tiếp tục nói:
Tuy nhiên, lần này chúng ta đối đầu với tộc Hiên Viên để giành lấy cốt tháp Thiên Nam, năm người được phái đi phải là tinh nhuệ trong tộc.

Tu vi của La Chinh vẫn còn thấp, chỉ cho hắn ba tháng để tu luyện thì e là không thể thay thế con trai ta xuất chính, chi bằng đợi ba tháng sau Đa Mặc lại nhường động Nạp Hoang lại có được không?
Đến cuối cùng Xuân trưởng lão vẫn cứ thiên vị con mình, nói vòng vèo một hồi, ngụ ý là cho dù La Chinh địa vị bất phàm, huyết thống thuần khiết nhưng bây giờ là thời điểm đặc thù, phải dùng thực lực nói chuyện.


Đúng vậy, với chút thực lực ấy của hắn, nếu thay ta ra trận thì có khi chỉ vừa đối mặt đã bị đánh thành một đống thịt vụn rồi.
Đa Mặc nói hùa theo mẹ mình.

Điêu Viễn không nhịn nổi nữa, đưa tay lên vỗ vào đầu mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.