Chương 2183: Bại lộ
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1390 chữ
- 2022-02-11 03:44:34
Bản chủ đã chia phần lớn quyền hạn cho não chủ sau khi ngủ say.
Đám não chủ chết tiệt kia vừa ngu vừa ngốc, hoàn toàn không 8đếm xỉa đến động tĩnh bên ngoài mà chỉ lo chìm đắm trong giấc mơ đẹp của thế giới tinh thần.
Theo bản năng, ông ta xoay người rồi sử dụng chân ý hư không huyền diệt xóa sạch hư không mà mình vừa tạo ra để ẩn nấp.
Bởi vì ông ta xóa sạch hư không nên cơ thể cũng bị
bắn
ra khỏi đó.
Hắn ta vừa thấy Địch Tiến liền tỏ ra kỳ quái:
Sư phụ? Tại sao người lại ở đây? Ban nãy kỳ lạ thật, hình như ta bị người khác điều khiển...
Cơ Mi nghe thể bèn thở dài vì bất lực, không kìm được vươn tay xoa trán của mình.
Một số người bị lưu đày không yên phận đã từng cố gắng xâm nhập vào xương sọ của bản chủ, kế6t quả bọn họ đều bị các tinh thần thể nho nhỏ tiêu diệt một cách dễ dàng.
Đương nhiên, các tinh thần thể như 9527 đều mượn 5dùng lực lượng của bản chủ để sử dụng.
Ông đã phát hiện ra sự khác thường của Tiên Trạch từ sớm, chẳng qua do cứ bị đại ca ngăn cản nên mới không ra tay cứu La Chinh.
Phù Nhị hiểu đại ca muốn xem giới hạn của La Chinh đến đâu, nhưng ai ngờ La Chinh đã phải chống chọi với Địch Tiến, kẻ đứng sau điều khiển Tiên Trạch, cực khổ biết bao nhiêu! Sắc mặt của Địch Tiến trở nên khó coi khi bị Phù Nhị chất vấn.
Ngay cả tộc Hiên Viên cũng cảm thấy kỳ quái về việc Địch Tiến đột ngột xuất hiện tại nơi này.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Một vòng xoáy màu trắng chậm rãi chuyển động tại một góc trên đỉnh đầu của mọi người.
Ông ta phải lảo đảo một hồi lâu mới ngừng lại được, trông khá là nhếch nhác.
Nhưng khi ông ta vừa bị bắn ra ngoài, một bóng trắng mảnh dài lập tức bay đến từ sau lưng ông ta.
Tiên Trạch là đệ tử của ta, ta sợ hắn ta sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đến đây xem, có gì mà không được chứ?
Cơ Mi và những trưởng lão khác của bộ tộc Hiên Viên nghe xong cái cớ của Địch Tiến bàn thở phào nhẹ nhõm.
Bản thân người bị lưu đày đó cũng thông thạo chân ý hư không huyền diệt nên hẳn là có khả năng tránh được mũi tên.
9527 không tính toán xác suất người bị lưu đày tránh thoát mũi tên.
Cùng lúc đó, Phù Nhị lại hỏi:
Địch Tiến, ngươi còn gì muốn nói không?
Địch Tiển cau mày nhìn Phù Nhị rồi lại nhìn đệ tử Tiên Trạch của mình, trong lòng vô cùng hối hận.
Nếu ông ta sớm biết chuyện sẽ như thế này thì đâu can thiệp vào cuộc so tài này.
Không chỉ La Chinh mà người trong tộc Xi Vưu lẫn Hiên Viên đều nhìn Địch Tiến bằng ánh mắt kỳ quái.
Theo lẽ thường, người bị lưu đày sẽ không tham gia vào trận tranh đấu của các hoang thần, hơn nữa tất cả người bị lưu đày đều im lặng tuân theo điều đó.
Một cái bóng hiện lên trong vòng xoáy, còn chưa thấy cái bóng đó bước ra ngoài thì đã nghe thấy giọng nói tức giận truyền đến:
Bộ tộc Hiên Viên luôn ra về đạo mạo, hễ mở miệng là nói quy tắc mà người lại nấp trong này để điều khiến người tộc mình giết người tộc Xi Vưu ta.
Địch Tiến, để ta xem hôm nay ngươi sẽ giải thích như thế nào!
Phù Nhị sầm mặt, bước ra khỏi vòng xoáy và nhìn chằm chằm vào Địch Tiến.
La Chinh nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách với Tiên Trạch rồi nhìn về phía Địch Tiến trên không trung bằng ánh mắt nghi hoặc.
Hắn không ngờ trong hư không vẫn còn ẩn giấu một người, hơn nữa nếu phán đoán theo hơi thở thì đó là người bị lưu đày.
Địch Tiến nấp trong hư không đang nghiêm túc điều khiển Tiên Trạch từ từ dồn La Chinh vào góc chết.
Phương pháp ông ta đang sử dụng chẳng khác nào đích thân ra đánh, ai ngờ La Chinh lại ương ngạnh đến nỗi làm ông ta gặp trắc trở như vậy.
Cái tên nhóc này là thiên tài nhưng cũng có lúc ngu ngốc, hoàn toàn không biết xem xét thời thể.
Sư phụ Địch Tiến của Tiên Trạch thì giật giật khóe miệng.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên từ sau lưng rồi hóa thành khí lạnh tràn vào đầu óc của ông ta.
Giờ phút này, Địch Tiến hoàn toàn không có thời gian suy tư nữa.
Ông ta vốn nghĩ năng lực của mình không thể bị tộc Xi Vưu phát hiện ra.
Không biết kẻ đã bắn mình từ cốt tháp Thiên Nam đó là ai, nếu mình không chạy nhanh thì e là đã bị mũi tên ấy đâm xuyên người rồi.
Tuy ông ta may mắn tránh được kiếp nạn nhưng vẫn bị bại lộ.
Ta, ta...
Địch Tiến cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, đầu óc của ông ta hoạt động một lát rồi chợt cười hì hì:
Ta chỉ đến xem cuộc so tài thôi.
Đối với nó, mạng sống của người bị lưu đày tựa như hạt bụi vậy, không hề gây chút hứng thú nào cho nó.
Điều quan trọng hơn cả là nó không thể để người bị lưu đày đánh chết La Chinh.
Địch Tiến tu luyện chân ý hư không huyền diệt La Chinh nên nhạy bén với không gian hơn hẳn những người bị lưu đày khác.
Cho dù dao động không gian ấy cách đây mấy trăm tỉ dặm nhưng ông ta vẫn phát hiện ra nó, đặc biệt là khi nó đang nhắm về phía mình!
Roet!
Mũi tên xương dài sáu trăm hai mươi mét vừa rời khỏi dây cung thì đã biến mất ngay tức khắc.
Dựa theo tính toán của 9527,mũi tên xương sẽ bắn trúng người bị lưu đày đang nấp trong hư không kia sau một phần trăm nghìn của một lần hô hấp.
Địch Tiến vừa thầm cảm thán vừa hơi tiếc nuối, ai bảo tên nhóc này lại được sinh ra tại phe đối địch của mình chứ.
Ông ta vừa định kết thúc tính mạng của La Chinh thì bỗng cảm nhận được sự dao động không gian.
Địch Tiển nhìn theo hướng bóng trắng vừa bay đến, nếu tính từ khoảng cách này thì bóng trắng ấy đến từ trên bầu trời, nơi chỉ có mỗi cốt tháp Thiên Nam.
Đòn tấn công này đến từ đỉnh cốt tháp Thiên Nam ư? Hiện giờ Địch Tiến đã là ốc chẳng mang nổi mình ốc nên Tiên Trạch đang bị ông ta điều khiển cũng ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tinh thần thể như 9527 thì lại3 vô cùng hứng thú với thế giới bên ngoài.
Đôi khi các não chủ sẽ chia quyền hạn cho tinh thần thể như 9527 nhằm để nó chấp 9hành một số nhiệm vụ đặc biệt.
Phù Nhị cười lạnh:
Xem so tài hả? Ngươi xem so tài như vậy đó à?
Phù Nhị nói dứt câu bèn chỉ ngón tay về hướng Tiên Trạch, sau đó bắn một luồng lực linh hồn vào trong đầu hắn ta.
Tiên Trạch vốn đang ngày ra lập tức tỉnh táo lại, cơ thể vừa khôi phục ý chí bỗng run lên.
Bóng trắng ấy bay nhanh đến mức tột cùng nên không ai trong thành Phi Liêm, chỉ trừ Địch Tiển là thấy rõ nó.
Đột nhiên, bóng trắng ấy lại xông vào hư không rồi biến mất tăm, cũng không biết đã đi đâu rồi.
Dao động rất nhanh, có lẽ cần...
Lúc Địch Tiển vừa nghĩ đến đây thì con ngươi chợt phóng đại.
Tốc độ của dao động ấy đã vượt xa dự đoán của ông ta.
Bọn họ cũng không biết Địch Tiển tham dự vào chuyện này.
Thế nhưng tình hình đã trở nên rất tệ vì tộc Xi Vưu phát hiện ra, bởi vậy bọn họ chỉ có thể cắn răng chối bỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.