Chương 2185: Tìm kiếm
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1462 chữ
- 2022-02-11 03:44:34
Sau khi người bộ tộc Hiên Viên rời đi, vài chủ quản trong thành Phi Liêm bèn tiến đến chúc mừng tộc Xi Vưu.
Hai trong số những ch8ủ quản đó thuộc bộ tộc Hiên Viên, chẳng qua bọn họ đã phản bội bộ tộc rồi.
Dù sao bộ tộc Hiên Viên cũng sẽ không quan tâm đến đá3m lâu la như bọn họ sau khi rời đi, sợ là bọn họ phải tự giành lấy con đường sống cho mình.
Đôi khi 9527 sẽ tự xưng mình là
kẻ đàn hồn
vì nhịp điệu dao động từ linh hồn sẽ làm nó mê say.
Tuy nhiên, do đám não chủ cứng nhắc kia không thích điều đó nên bình thường toàn cầm bọn nó hát trong thế giới tinh thần.
Lúc 9527 đang khẽ ngâm nga thì bỗng cảm nhận được gì đó.
Người không có nền móng rất dễ làm p9hản.
Chẳng qua người bộ tộc Xi Vưu cũng lười để ý đến bọn họ, chỉ nói vài câu là đã đuổi đi cả.
Đệ tử tộc Xi Vưu không c6ần phải đích thân quản lý các thành trì, ba tông môn lớn dưới quyền tộc Xi Vưu sẽ giải quyết mọi chuyện.
Đứa con gái như Tử Ngọc còn chưa từng nhìn thấy hình dáng của cha, ấy thế mà cha lại ra mặt hai lần liền chỉ vì La Chinh.
Điều đó làm nàng không tránh khỏi cảm thấy bất công vì sự đối xử khác biệt này.
Phù Nhị chú ý đến tâm trạng của con gái nhưng chỉ cười nhạt, đồng thời khẽ mấp máy môi.
Tử Ngọc chợt nghe thấy giọng nói của cha truyền vào tai mình bằng chân nguyên:
Còn nhớ những câu chuyện mà cha kể với con chứ? Có lẽ...
không lâu sau đó, chúng ta sẽ không bị nhốt trong thế giới này nữa rồi!
Tử Ngọc nghe thế bèn sửng sốt.
Phù Nhị mỉm cười:
Có cách rời khỏi thế giới này, có điều khả năng không cao, sau này con sẽ biết.
Tử Ngọc không biết gì về tin tức La Chinh nói với những người bị lưu đày, Phù Nhị cũng không thể nói toạc chuyện này ra nên chỉ nói sơ sơ để an ủi con gái thôi.
Theo những người bị lưu đày thấy, tin tức của La Chinh cũng không có độ tin cậy tuyệt đối.
Tuy nhiên, dù chỉ có một tí xíu khả năng rời khỏi nơi này thì bọn họ vẫn sẽ hăng hái thực hiện! Sau đó, Phù Nhị nhẹ nhàng vung tay lên rồi bước vào trong một vòng xoáy gợn sóng vừa xuất hiện trước mặt, bỏ lại Tử Ngọc còn sững sờ tại chỗ.
Ai đã ra tay vào thời khắc mấu chốt ấy? Ông không biết người ra tay là địch hay bạn nhưng vẫn muốn điều tra.
Trước đó, ông đã cảm nhận được sức mạnh ấy bắn từ nơi cực cao xuống, nếu phán đoán theo phương hướng và khoảng cách thì ắt hẳn nó đến từ đỉnh cốt tháp Thiên Nam.
Vâng...
Tử Ngọc miễn cưỡng gật đầu, trong lòng hơi không vui.
Những câu chuyện ấy đến từ thế giới mẹ.
Thế giới mẹ có biển Đan Phượng, có Nữ Oa tạo người, có Hỏa Thần đốt thế giới.
Vô số truyền thuyết cổ xưa đan xen với đủ loại thần thông kỳ quái.
Cốt tháp Thiên Nam đã 5bị niêm phong mười ba nghìn năm, rốt cuộc cũng đã đến lúc mở ra rồi.
Tử Ngọc, con dẫn mọi người đi mở niêm phong đi.
Phù Nhị cười với con gái của mình.
Tử Ngọc gật đầu rồi nhìn cha mình với vẻ hơi nghi hoặc:
Cha phải về nhanh vậy sao?
Phù Nhị lắc đầu, ánh mắt hướng về phía đỉnh cốt tháp Thiên Nam:
Không phải, cha muốn đi điều tra vài thứ...
Tuy rằng nàng chưa từng gặp cha nhưng hồi nhỏ cũng thường được nghe giọng cha.
Đặc biệt, nàng thường chạy đến chỗ bức tường ngăn cách kia để cha an ủi mình.
Phù Nhị cũng sẽ kể lại rất nhiều câu chuyện thú vị cho con gái.
Người bị lưu đày của tộc Xi Vưu đã đến...
Sau khi nhận ra điều này,9527 lập tức chìm vào sâu trong cốt tháp.
Cùng lúc đó, trong mắt khổng lồ và chiếc cung to lớn mà nó tạo ra đều bể nát, cuối cùng biến thành những hạt bụi xương màu trắng.
Mãi đến khi Điêu Viễn gọi
đại trưởng lão
vài lần, nàng mới có phản ứng, tiếp đó nói với mọi người:
Các vị cùng đi mở niêm phong của cốt tháp Thiên Nam với ta đi!
Cốt tháp Thiên Nam sẽ trở thành cứ điểm thứ hai của tộc Xi Vưu sau khi được mở niêm phong! Nếu là trước kia, chuyện này sẽ là chuyện vô cùng đáng mừng với Tử Ngọc, bởi nó đã đánh dấu một bước dài trên con đường mở rộng bộ tộc Xi Vưu.
Nên biết, thế giới này không thiếu các chủng tộc có huyết thống sống chen chúc trong một tòa cốt tháp, tộc Xi Vưu là một trong một phần nhỏ chủng tộc sở hữu hai tòa cốt tháp.
Thế nhưng cha lại vừa nói với nàng rằng bọn họ sắp rời khỏi thế giới này.
Đến giờ Tử Ngọc mới hiểu lời căn dặn của cha trước khi nàng lên đường.
Việc thắng hay thua cuộc so tài đều không quan trọng, quan trọng là phải bảo vệ La Chinh an toàn.
Xem ra bên cha đang lên kế hoạch gì đó...
Bụi xương không bay theo gió mà bị hút vào trong cốt thép, không thể lãng phí dù chỉ một hạt bụi từ xương của bản chủ! Đợi đến khi 9527 lặng lẽ biến mất, Phù Nhị bước ra khỏi vòng xoáy và đặt chân trên đỉnh cốt tháp Thiên Nam.
Ông vòng vèo trên đỉnh một lát và phóng thần niệm của mình ra.
Thần niệm của Phù Nhị rất đặc biệt, nó không ngừng lan tràn khắp đỉnh cốt tháp như những con rắn giương nanh múa vuốt vậy.
Ở đây!
Đôi mắt Phù Nhị lóe sáng, đột nhiên bước đến một chỗ bên cạnh đỉnh cốt tháp.
Thần niệm nhạy bén của ông có thể cảm nhận dư âm của linh hồn, chẳng qua nét mặt của ông lại có vẻ nghi hoặc khi nhìn về phía cốt tháp.
Hình như dao động linh hồn ấy đã trốn vào bên trong cốt tháp.
Sau khi trưởng thành, Tử Ngọc cũng không quá thất vọng, dẫu sao nàng cũng là dân bản địa được sinh ra trên thế giới này mà.
Tuy nhiên, Tử Ngọc hơi không kịp phản ứng khi nghe câu nói đột ngột của cha.
Cha, ý cha là sao?
Tử Ngọc cũng truyền âm bằng chân nguyên.
Những người bị lưu đày của tộc Xi Vưu đều dõi theo khu vực này khi La Chinh và Tiến Trạch chiến đấu.
Bọn họ không phát hiện Địch Tiến đang nấp trong hư không nhưng lại cảm nhận được một sức mạnh to lớn xuyên qua ngay khi Địch Tiến ngã ra khỏi hư không.
Sức mạnh ấy chỉ chợt lóe rồi biến mất, có điều Phù Nhị cũng đoán ra rằng nó chính là thứ ép Địch Tiển ra ngoài.
Lúc nghe mê say, Tử Ngọc bèn quấn quýt đòi cha dẫn mình đi tìm thế giới mẹ.
Đến khi Tử Ngọc trưởng thành mới hiểu thế giới này là một ngục giam lớn, cha chính là tù nhân trong ngục, nàng và các hoang thần khác đều chỉ là con cháu của tù nhân...
Việc rời khỏi thế giới này vốn chỉ là một hy vọng xa vời không thể nào thực hiện được.
Trên đỉnh cốt tháp Thiên Nam, 9527 rất hài lòng với mũi tên mà mình vừa bắn ra.
Nó thích khẽ ngâm nga khi đang vui.
Đó là bài ca dao có thể xâm nhập vào linh hồn mà bản chủ từng hát.
Phù Nhị sống trong cốt thép nhiều năm nên biết rõ xương của cổ thần Hỗn Độn biến thái đến cỡ nào.
Không sinh linh nào có thể phá vỡ cốt tháp để lẻn vào trong.
Quả nhiên cổ thần Hỗn Độn này đã để mắt đến La Chinh.
Phù Nhị đứng tại chỗ thì thào.
Ông lão già nua đã từng đưa ra phán đoán như thế khi còn ở trong động Nạp Hoang.
Lúc La Chinh đang trải qua Nhục Thân kiếp, dường như cổ thần Hỗn Độn đã dung nhập huyết thống của mình vào trong cơ thể hắn, hơn nữa suýt thì hại chết hắn...
Lần này, cổ thần Hỗn Độn lại đích thân ra tay ép Địch Tiến ra khỏi hư không ư? Ông không biết tại sao sinh linh bậc này lại để mắt đến La Chinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.