• 8,687

Chương 2214: Hải tâm trọng thủy



Diêm Lai đại ca còn lo lắng gì à?
Một người bị lưu đày có hàm râu quai nón lên tiếng hỏi:
Chúng ta đều từng thấy những thủ đoạn củ8a bộ tộc Trưởng Giám Ngục rồi.

Đừng nói một Minh Vi , cho dù có mười Minh Vi cũng đầu làm gì được chúng ta.
Nghe vậy, Diêm 3Lai chỉ cười khẽ:
Ngươi nói không sai, nhưng người đừng quên đôi tỷ đệ kia nằm trong tay Minh Vi .

Bọn họ rất quen với nơi 9này, nếu bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã nắm chắc phần thắng thì tội gì bảo chúng ta ra đối đầu với bọn họ?

Cũng đúng...
Người râu qua6i nón gật đầu.
Dựa theo tu vi hắn đang có thì việc đỡ một mũi tên nước thôi đã rất là trắc trở, ấy thế mà Minh Vi lại một mình chắn hết tất cả đợt tấn công ở phía trước.
Sức mạnh của người phụ nữ này thật là đáng sợ.
Mọi người đều tập hợp ở sau lưng Minh Vi và tiếp tục lên đường.
Sau khi đi thêm trăm dặm nữa, mọi người chợt nghe thấy tiếng nước ào ào như thể thủy triều không ngừng cuộn trào trên biển, nhưng đến lúc hướng mắt nhìn quanh thì lại không thấy bất cứ nguồn nước nào.
Tiểu Vận dừng bước ngay khi nghe đến tiếng động đó.

Sao vậy?
Minh Vi tiến lên trước hỏi.

Cẩn thận, bọn họ đang điều khiển Hải Tâm Trọng Thủy tấn công!
Tiểu Vân biến sắc, nhanh chóng lui về sau.

Ào ào!
Bọt biển trên mặt đất nhanh chóng bay vút lên không trung, lúc này mới thấy chúng là những mũi tên nước nhỏ dài!
Mọi người nhìn từ xa thì sẽ cảm thấy những mũi tên nước này không đáng là gì, nhưng khi nó đến gần mới thấy rõ mỗi một mũi tên đều dài hơn sáu, bảy trăm nghìn mét.
Lúc đối mặt với mũi tên nước to lớn, Minh Vi khẽ vỗ tay, biến ra một vòng tay đẹp rực rỡ trên cánh tay ngọc của mình.
Nàng nhẹ nhàng rung vòng tay tạo ra một màn sáng đủ màu chắn ở phía trước, trong hệt như một chiếc ô vừa được mở bung ra vậy!

Phập!
Mũi tên nước thứ nhất bắn trúng màn sáng.
Không gian nơi này không lớn, nhưng nếu đi với tốc độ này thì bao giờ mới đi hết?
Cứ tiếp tục thế này cũng không được.
Minh Vi cau mày:
Tiểu Vân, những mũi tên nước này được bắn từ đâu ra?
.
Tiểu Vân cau mày nhìn ra xa:
Hải Tâm Trọng Thủy được bắn ra từ nỏ Trọng Thủy, ta không biết ai đang điều khiển nó nhưng có thể khẳng định bọn họ đang ngắm bắn chúng ta từ xa...

Vậy à.
Minh Vi cúi đầu suy tư một lát, kế đó dời mắt sang lão Kim:
Lão Kim, làm phiền các ngươi.
Lão Kim ngầm hiểu, khẽ gật đầu rồi gọi:
Phù Nhị, Trì Nghĩa, các ngươi đi theo ta!
Cả ba đều là người bị lưu đày mạnh nhất tộc Xi Vưu, đã đến nước này thì các tộc lớn không còn nương tay làm gì nữa! Ba người dứt khoát chạy ra khỏi phạm vi màn sáng, tiếp đó hóa thành ba luồng sáng bay qua vùng khoảng không rộng lớn phủ đầy những mũi tên nước một cách linh hoạt.
Chẳng mấy chốc ba người họ đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Thế nhưng, những mũi tên nước gần như cứ bắn liên tục làm tốc độ của mọi người chậm đi rất nhiều.
Mấy trăm con người di chuyển như ốc sên vậy.
Tình cảnh ấy kéo dài gần nửa canh giờ mà bọn họ chỉ mới đi được ba, bốn dặm đường.
Màn sáng chập chờn nhè nhẹ, mũi tên nước loang ra...

Phập phập phập phập phập phập...
Ngay sau đó, càng nhiều mũi tên nước bắn trúng màn sáng và bộc phát ra lực tác động to lớn.
Minh Vi giơ tay phải lên cao để ổn định màn sáng, nói với vẻ thản nhiên:
Mọi người đi đằng sau lưng ta, tiếp tục tiến lên!
Cảnh tượng những mũi tên nước không ngừng bắn vào màn sáng đủ màu và phát ra tiếng nổ dữ dội làm La Chinh đang quan sát líu cả lưỡi.
May mà tâm cảnh của nhóm người bị lưu đày khá mạnh mẽ nên vẫn còn rất bình tĩnh.
Tuy nhiên, các trưởng lão và hoang thần tinh nhuệ thì lại rất căng thẳng, vừa nhận thấy một tí biến động là đã nâng cao cảnh giác, mà việc giữ tâm thái cảnh giác trường kỳ làm bọn họ mệt mỏi rất nhanh.
Cũng chỉ có bọn Minh Vi đang đi ở phía trước mới làm bọn họ tạm an lòng.
Những người khác vẫn trốn sau lưng Minh Vi , phần lớn không thể giúp được gì trong tình hình này nên chỉ có thể chờ đợi một cách thụ động.
La Chinh cũng là một trong số đó.
Không lâu sau, vài chùm sáng chói lóa bỗng nhiên phóng lên cao từ không gian cách đó cực kỳ xa.
Phần nước màu lam nhạt xoay tròn một cách điên cuồng, tạo thành một mũi tên bén nhọn ẩn chứa sức mạnh làm lòng người chấn động!

Lui!

Minh Vi chỉ hô to một chữ, những người khác có thể lui nhưng nàng thì không.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm...
Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất rung động.
Vài trưởng lão tộc Xi Vưu đều lo âu.
Hiển nhiên hiện giờ ba người bị lưu đày của tộc Xi Vưu đang chiến đấu với người nào đó ở đằng kia, vả lại đối thủ rất có thể là bộ tộc Trưởng Giám Ngục nên các trưởng lão đều lo lắng cho sự an nguy của cả ba.
Những người bị lưu đày khác cũng im lặng.
Ngoại trừ Diêm Lai và những người bị lưu đày của bộ tộc Hiê5n Viên có cấp bậc cao thì hơn hai mươi kẻ khác đều yếu hơn một bậc.
Nếu bọn họ đối đầu trực diện với Minh Vi thì chắc chắn sẽ thất bại.
Hai bên đều cùng tranh thủ cơ hội rời khỏi thế giới này nhưng bọn họ lại chỉ có thể để bộ tộc Trưởng Giám Ngục lợi dụng mình, do đó kết quả của trận đấu này rất quan trọng với bọn họ.
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Vân, đội ngũ của Minh Vi và lão Kim di chuyển ngày càng nhanh hơn.
Bên trong không gian mờ tối này không có cảnh vật nào là rõ ràng, chỉ có màu xám trắng tạo cho người nhìn cảm giác vô cùng áp lực.

Là Hải Tâm Trọng Thủy.
Tiểu Vân nhíu mày đáp.

Hải Tâm Trọng Thủy là gì?
Minh Vi hỏi.
Nàng ta vừa dứt lời, mặt đất ở đằng xa bỗng liên tiếp xuất hiện những bọt biển dài mảnh rồi tràn về phía bọn họ với tốc độ khó tin.
Tử Ngọc là người lo lắng nhất, bởi trong số đó có một người là cha của nàng.

Tiếng nổ dữ dội kéo dài trong một thời gian ngắn rồi im bặt, những mũi tên nước đến từ phía xa cũng biến mất.

Chỉ chốc lát sau, ba luồng sáng bay vụt từ xa đến.

Mọi người thấy ba người bị lưu đày của tộc Xi Vưu quay về an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.