Chương 2233: Loạn chiến
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1413 chữ
- 2022-02-12 03:28:59
Hắn hỏi:
Nếu như chúng ta vẫn cứ muốn đi qua thì sao?
Người áo đen khẽ giơ tay lên, tất cả bươm bướm bắt đầu đập cánh dồn dập, xếp thành hình một8 đôi cánh, trôi lơ lửng ở sau lưng hắn ta:
Các ngươi còn cơ hội cuối cùng, để hai dư nghiệt phái tự do Phù Sơ và Tiểu Vân ở lại, nếu không tất cả3 các ngươi đều phải chết.
Nằm mơ đi!
Giọng nói của Tiểu Vân truyền từ phía sau tới.
Những người khác lại không nói gì.
Đã đi tớ9i bước này rồi, bảo bọn họ lui bước là chuyện tuyệt đối không thể nào...
Muốn sống, chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Trên cây cầu độc mộc này, hai bên đều là vực sâu vạn trường, chỉ có một bên có thể đi qua.
Giết!
Vèo vèo vèo...
Càng lúc càng nhiều người xông lên nóc nhà hai bên đường hơn.
Xen lẫn với đó là tiếng tên bay vèo vèo, trên những nóc nhà kia cũng bắt đầu xuất hiện những ánh sáng màu lam...
Vèo vèo vèo vèo...
Nàng ta gần như chưa kịp phản ứng gì đã bị chém thành hai nửa rồi, mưa máu bắn ra, nhỏ từ trên không trung xuống, máu rơi đầy mặt đất.
Sư Linh!
Thấy cảnh này, đám người tộc Nữ Oa hơi sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì cực kỳ bị thương.
Hào quang màu xanh thẳm hiện lên, một cái rìu lớn đột nhiên xuất hiện, chém xuống đầu nàng ta.
Chết!
Phập...
Sức mạnh màu xanh biển thành một cái rìu lớn, gần như không gì có thể phá được, đừng nói chi đến hiện giờ hoang thần này chỉ là thân thể người phàm mà thôi.
Đối với bộ tộc Trưởng Giám Ngục mà nói, đây là tín hiệu chuẩn bị chiến đấu.
Nếu các ngươi đã không chịu nắm lấy cơ hội cuối cùng này, thế thì hãy chôn cùng hai dư nghiệt này đi...
Vụt!
Xoet!
Trường kiểm trong tay La Chinh khẽ lắc, đâm về phía thanh niên khôi ngô.
Trong mắt người thanh niên này lóe lên một tia ngoài ý muốn, hắn ta không ngờ anh chàng trước mắt mình lại linh hoạt đến thế.
Bây giờ, đối diện với bộ tộc Trưởng Giám Ngục, nàng ta cũng không dám có chút lơ là nào, chỉ có thể dẫn đầu đám người chém giết.
Minh Vi môn chủ nói đúng, chúng ta không còn đường lui nữa!
Một hoang thần của tộc Nữ Oa la lớn, theo sát Minh Vi xông lên nóc nhà.
Nhưng khi nàng ta vừa xông lên trên, một người áo đen trên nóc nhà cười lạnh một tiếng, hai tay khẽ chắp lại.
Thật sao...
Người áo đen kia cười lạnh một tiếng rồi giơ tay lê6n, cởi sạch áo bào đen ở bên ngoài ra, để lộ diện mạo thật sự của hắn ta.
Đây là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, trên mũi có một vết sẹo 5nhìn mà sợ.
Sau khi thanh niên này trút bỏ áo bào đen, những người áo đen trên nóc nhà cũng cởi áo bào đen của mình ra.
Bắn tên!
Minh Vi hơi híp mắt lại, lập tức ra lệnh.
Những người bị lưu đày cầm cung nỏ, nhắm vào nhà cửa ở hai bên đường và ẩn vào cơ quan.
Hắn vất vả lắm mới tạo ra được khoảng trống, đang định tiến công thì những con bươm bướm kia lại luôn nhanh hơn một bước, ngăn ở trước mặt của người đàn ông khôi ngô kia.
La Chinh thăm dò liên tiếp bảy tám lần, di chuyển ba vòng xung quanh người đàn ông khôi ngô.
Nhiều lần trường kiếm của hắn chỉ còn cách hắn ta một tấc thôi, nhưng bầy bươm bướm kia lại bay tới rợp trời kín đất, La Chinh không thể không lùi lại.
Nhưng hắn ta cũng không có ý rút lui, bầy bươm bướm vốn hóa thành lồng giam lại cấp tốc xáo trộn, hóa thành một tấm màn ngăn ở trước mặt hắn ta, đồng thời trùm về phía La Chinh.
Đối mặt với
tấm màn
mà bầy bươm bướm này biến thành, La Chinh không thể không lui lại.
Hẳn bước mấy bước sang ngang, lại lần nữa tìm cơ hội tới gần, có điều những con bươm bướm kia thật sự rất linh hoạt.
Dựa theo lời nói của Tiểu Vân, mỗi người sẽ đạt được ơn huệ khác nhau.
Bây giờ xem ra, bầy bươm bướm đông đúc kia là uy hiếp lớn nhất, không thể để nó áp sát vào người quá gần.
Vì vậy La Chinh chỉ có thể ra tay trước mà thôi.
Vèo vèo vèo, vù vù...
Mũi tên bay như con thoi, làm cho những người của bộ tộc Trưởng Giám Ngục phải cuống quýt nằm rạp xuống.
Tất cả mũi tên đều bắn vào trên ngói, tiếng va đập liên tiếp vang lên...
Không có đường lui, không liều thì phải chết, mọi người xông lên!
Giọng nói trong trẻo của Minh Vi vang vọng.
Nhưng bây giờ, bọn chúng bay lượn không có chút quy tắc nào, La Chinh cũng khó mà tránh né được.
Hắn chỉ có thể thận trọng di chuyển, vừa lo trước vừa lo sau, hoàn cảnh vô cùng hung hiểm.
Đáng tiếc, La Chinh không có cách nào sử dụng
Bát Khúc Phi Yến
, nếu không cho dù hắn có nhắm mắt lại, những con bướm này cũng chẳng thể nào chạm vào hắn được...
Nàng ta chỉ có thể nói với mọi người rằng, bây giờ đã đến lúc phải ôm tinh thần liều chết...
Dứt lời, Minh Vi cầm thanh đao lưỡi vòng, mũi chân đạp mạnh một cái rồi, xoay người, dùng một tư thế cực kỳ xinh đẹp bay lên nóc nhà.
Tuy xương quai xanh trước ngực nàng ta bị trúng một mũi tên, nhưng vết thương này cũng không nghiêm trọng cho lắm.
Nàng ta biết những hoang thần này, và thậm chí cả một vài kẻ bị lưu đày cũng hơi khiếp đảm.
Bởi vì bộ tộc Trưởng Giám Ngục liều chết chống cự, còn đoàn người bọn họ chỉ muốn thoát khỏi thế giới này mà thôi.
Nhưng mâu thuẫn này không có cách nào để điều hòa, tới giờ phút này ngoài liều mạng ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Đám bươm bướm nhanh nhẹn lao tới, giống như mưa hoa đầy trời.
Người đàn ông khôi ngô của bộ tộc Trường Giảm Ngục nâng hai tay lên, mười ngón biển thành vuốt, làm một động tác chộp về phía La Chinh.
Thế là tất cả bươm bướm hóa thành một cái lồng giam cực lớn, chụp về phía đầu của La Chinh.
Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?
Trên mặt người đàn ông khôi ngô hiện lên nụ cười lạnh, ngón tay hắn ta lập tức gảy liên tục.
Những con bướm màu xanh bay loạn xạ xung quanh hắn ta, bắt đầu tản ra xung quanh không theo quy tắc nào cả.
Nếu những con bướm này duy trì một quy luật nhất định, La Chinh còn có thể dễ dàng tránh né.
Giết bọn chúng!
Liều mạng với bọn chúng...
Tất cả người của tộc Nữ Oa đều đỏ mắt.
Về phần những người khác, có lẽ lúc trước họ còn hơi rụt rè, nhưng khi thấy Sư Linh của tộc Nữ Oa chết thảm như vậy thì cuối cùng, giờ phút này họ cũng hiểu thế nào gọi là không có đường lui.
Vừa dứt lời, bươm bướm sau lưng thanh niên này bay loạn xạ, lao thẳng về phía đoàn người.
Các ngươi đối phó hai bên!
La Chinh nói xong bèn lập tức xông về phía trước một mình.
Những người áo đen này đều được hưởng ơn huệ của Cổ Thần Hỗn Độn, cũng chính là năng lượng màu xanh kia.
La Chinh vốn đang vọt tới cực nhanh.
Khi thấy lồng giam sắp chụp xuống đầu mình, hắn bỗng nhiên dùng một bộ pháp cực kỳ kỳ quái, toàn thân gần như sắp đổ rạp xuống mặt đất.
Sau đó, với sức lực của thắt lưng, hắn chỉ lảo đảo một cái rồi lại lập tức đứng vững lại, đồng thời cũng tránh được cái lồng giam kia.
Phù!
La Chinh không thể không lùi lại, người đàn ông khôi ngô kia thì khống chế bầy bươm bướm không ngừng tới gần.
Trong lúc tránh né không ngừng, La Chinh cũng cảm giác được một cơn đau truyền tới từ đùi bên phải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.