• 3,248

Chương 2240: Đúng và sai


Trận chiến của bộ tộc Trường Giám Ngục không có liên can quá lớn với người giữ mộ, hắn ta cùng lắm là một người ngoài cuộc mà thôi8.

Với địa vị và sức mạnh chân chính mà hắn ta có, bộ tộc Trưởng Giám Ngục vốn không có tư cách mời hắn ta rời núi.
Trong vô số năm tháng bị nhốt tại đây, hắn ta không thể khám phá ra ngôi mộ bia kia và thắng tiền cược của
Khư
, cuộc sống rất9 vô vị.
Bỗng nhiên một đám người áo đen lục tục bước ra từ hai bên sân và tạo thành một hàng rào chặn đường bọn họ.
Một ông lão đang đứng ngay trước hàng rào ấy.
Tiểu Vân hơi sững sờ, không ngờ rằng tộc trưởng sẽ nói như vậy.

Có điều bọn ta đã kiên trì đến bước này thì sẽ không định từ bỏ.
Ba canh giờ sau, đội ngũ của La Chinh chậm rãi bước đi trên con đường mờ tối.
Ánh sáng xung quanh không gian này đều tối tăm.
Đến lúc này, cả thể xác và tinh thần của ông ta đều rất mỏi mệt.
Có lẽ trận chiến với người xâm lăng lần này cũng là thời điểm giải thoát cho ông ta.

Ta biết.
Tộc trưởng gật đầu.
Tuy ông ta biết n5gười giữ mộ này mạnh đến đáng sợ nhưng cũng biết mình không thể gửi hết hy vọng vào một người ngoài.
Người tóc tím do dự một lát rồi quyết định im lặng.
Sau đó tộc trưởng giơ cây gậy lên bằng cái tay đầy đồi mồi của mình, ánh sáng màu lam không ngừng lấp lóe, tất cả những người áo đen ở phía sau ông ta cũng đều giơ vũ khí của mình lên.
Hắn ta chấp nhận lời mời của lão tộc trưởng này vì tâm lý có còn hơn không.
Dù cho toàn bộ bộ tộc Trưởng 6Giám Ngục chết thảm trước mặt thì hắn ta cũng sẽ không khó chịu.
Trước khi mối quan hệ của phái bảo thủ và phái tự do rạn nứt, Tiểu Vân rất được lòng các trưởng bối.
Năm xưa, tộc trưởng cũng rất săn sóc Tiểu Vân.
La Chinh vừa hỏi vậy, những người bị lưu đày khác lập tức dựng tại lên nghe ngóng.
Đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.
Nhưng như ông lão đã nói, mọi người đều đã kiên trì đến bước cuối cùng thì tại sao lại lùi bước tại đây? Ông lão gõ mạnh cây gậy xuống đất, ngay sau đó đám người áo đen đều dứt khoát vọt tới trước.
Đáng lẽ lúc này La Chinh sẽ là người ra lệnh.
Hơn nữa có vẻ chủ nhân đã bỏ rơi nơi này.
Tuy tộc trưởng rất khó chấp nhận lời nói của tên điên điên khùng khùng ấy, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải không đúng.
Nếu chủ nhân thật sự để ý đến nơi này thì tại sao không giáng thần uy xuống để giết hết tất cả những kẻ xâm lăng? Chủ nhân đã bỏ rơi nơi này, bộ tộc Trưởng Giám Ngục còn kiên trì làm chi nữa? Quyết định của phái tự do là đúng.

Ngươi...

Minh Vi thấy La Chinh im lặng bèn khẽ lắc đầu, thầm nghĩ rốt cuộc hắn vẫn còn quá trẻ.
Do vậy, nàng nhẹ nhàng vung tay và hạ lệnh:
Ra tay!

Sợ rằng đây chính là chứng cứ cuối cùng chứng minh bộ tộc bọn họ đã từng tồn tại trên đời này.

Người cùng tộc nghe lệnh, không được ra tay với Tiểu Vân và Phù Sơ.
Tộc trưởng hạ lệnh cho những người trong tộc ở sau lưng.
Có lẽ số phận của những lính canh gục nhỏ bé như bọn ta là như vậy, cho dù chủ nhân không thèm để tâm nhưng bọn ta vẫn muốn dâng mạng sống hèn mọn của mình cho chủ nhân.
Tộc trưởng nhìn thẳng vào Tiểu Vân, sau đó quan sát Phù Sơ sau lưng nàng rồi cười với vẻ phức tạp:
Nếu các ngươi thắng thì nhất định phải sống cho tốt, các ngươi chính là người thừa kế huyết thống cuối cùng của bộ tộc Trưởng Giám Ngục ta...
Tộc trưởng cũng biết rõ bộ tộc Trưởng Giám Ngục không phải là chủng tộc tuyệt vời và thua xa tộc Nữ Oa, tộc Xi Vưu,...
Nhưng dù gì đi nữa, ông ta vẫn hy vọng huyết thống của bộ tộc có thể được kế thừa tiếp.
Sau khi vòng qua con đường này dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Vân, bọn họ lập tức nhìn thấy một vòng tròn tỏa ra ánh lam tại một nơi sáng sủa và rộng rãi ở đằng xa.

Nơi đó là tế đàn bình đẳng.
Tiểu Vân lên tiếng trong khi hướng mắt ra xa.
Nàng vừa nói vừa dời mắt sang một bên của tế đàn bình đẳng, nơi có một tấm bia đá màu lam nhạt.
Tấm bia đá ấy chính là
bia cầu nguyện
mà Tiểu Vân nói, ơn huệ mà bộ tộc Trưởng Giám Ngục nhận được đã giáng xuống thông qua tấm bia cầu nguyện ấy.

Tiểu Vân.
Tộc trưởng nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Bộ tộc Trưởng Giám Ngục không đông, mỗi người đều quen biết nhau và cẩn thận quản lý thế giới này như một bộ tộc nhỏ vậy.
Lúc này, ông lão đang cầm một cây gậy đen có hình dáng ngoằn ngoèo trên tay, một đầu của cây gậy có ánh sáng xanh lam không ngừng lấp lóe.

Tộc trưởng.
Tiểu Vận dừng bước, La Chinh và những người khác cũng dừng lại.
Dù sao cậu ta cũng không có nhiều cảm tình với bộ tộc Trưởng Giám Ngục mà chỉ xem bọn họ là kẻ thù, kẻ đầu sỏ làm mình và tỷ tỷ lang bạt khắp nơi.

Không cần nói xin lỗi.
Tộc trưởng bình tĩnh nói:
Ông lão này cũng đã nghĩ rất nhiều, có lẽ các ngươi đã đúng, sự kiên trì của bọn ta chỉ là một trò hề mà thôi...
Trong lúc nói chuyện với người giữ mộ, tộc trưởng mới hiểu ngục giam này không phải là duy nhất.
Tiểu Vân ứa nước mắt, không ngừng sụt sùi.
Nàng đã không thể phân biệt được đúng sai nữa, trong lòng chỉ còn cảm giác xót xa cho số phận của chủng tộc mình.
Sắc mặt của La Chinh cũng hơi phức tạp khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Bình tĩnh mà nói, hắn cũng không muốn ra tay với bọn họ.
Nếu có thể đến gần thì Tiểu Vân và Phù Sơ cũng sẽ có tư cách nhận được ơn huệ của
Khư
.

Phá tế đàn bình đẳng thì Chúng Sinh Bình Đằng sẽ biến mất à?
La Chinh hỏi.
Nếu Chúng Sinh Bình Đẳng không tồn tại thì bất kỳ ai trong những người bị lưu đày, kể cả người yêu nhất, đều có thể tùy ý nghiền ép bộ tộc Trưởng Giám Ngục! Một chút thế lực trong lúc bị
bình đẳng
làm bọn họ rất uất nghẹn.
Dẫu sao mỗi một người bị lưu đày đều là cường giả Bỉ Ngạn cảnh, thử hỏi làm sao bọn họ có thể chịu cảnh bị bộ tộc Trưởng Giám Ngục chém giết chứ?
Đúng.
Tiểu Vân gật đầu.
Có điều, do sự tranh chấp giữa hai phái ngày càng phức tạp và tình thế ngày càng mất khống chế nên bọn họ mới trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhau.

Xin lỗi.
Tiểu Vân cúi đầu.
Tuy bọn họ cách tế đàn bình đẳng rất gần nhưng những người còn lại của bộ tộc Trưởng Giám Ngục chắc chắn sẽ liều mạng bảo vệ nó, việc phá hủy nó không phải là dễ dàng.
Bọn họ lại đi về phía trước thêm nửa dặm.
Nàng phải báo thù nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác hổ thẹn, tâm lý mâu thuẫn ấy không ngừng dằn vặt nàng từ khi bước vào thế giới này.
So ra thì Phù Sơ may mắn hơn nhiều.

Tộc trưởng, chuyện này.
Người tóc tím đứng dậy, cảm thấy không hiểu mệnh lệnh của tộc trưởng.

Nghe ta.
Tộc trưởng điềm tĩnh nói.

Vèo vèo vèo...
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.