Chương 2469: Rời thành
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1553 chữ
- 2022-02-19 08:25:13
Hiên Viên Thần Phong lao đi như một mũi tên nhọn, còn La Chinh và La Tiêu ở lại chờ đợi...
Khoảng hai nén nhang s8au, hắn ta trở về, chắp tay với La Tiêu rồi nói:
Ta đã báo cho Tào gia, còn Tào gia đưa ra quyết định như thế nào thì t3a không kiểm soát được.
La Tiêu nhìn hắn ta, khẽ gật đầu:
Ngươi làm rất đúng, chuyện sinh tử chỉ có thể để chính bọn h9ọ tự mình quyết định, làm hết bổn phận là được rồi.
Ông thân là chủ nhân vũ trụ, hiểu rõ mỗi một người trong vũ trụ như6 lòng bàn tay, chỉ một suy nghĩ là có thể biết được những gì mà một người đã trải qua từ khi chào đời cho đến bây giờ. <5br>
Hiên Viên Thần Phong có thiên phú không thua kém gì La Chinh và Hoa Thiên Mệnh, chỉ là điểm khởi đầu và trải nghiệm của ba người đã có chênh lệch rất lớn.
Người Tào gia bàn luận ầm ĩ, tất cả mọi người trong Tào gia đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Nếu không phải gia chủ quyết đoán lựa chọn bỏ thành thì e là toàn bộ người Tào gia đã bị hút vào trong gương đồng rồi.
Chạy thì chạy, ông ta cũng không muốn một lưới hốt gọn, dù sao thân thành khác còn nhiều người hơn, dễ thu thập hơn.
Nhưng nếu đã ra tay thì vẫn phải thu hoạch gì đó mới được.
Sau khi người dân thành Dạ Minh rời đi không lâu, bầu trời phía trên tòa thành bỗng nhiên xuất hiện một đốm sáng màu xanh nhạt.
Trong đốm sáng hiện ra một thân hình cao lớn, người này chính là Phổ Triết của Hiên Viên Vệ.
Ông ta chĩa một mặt gương cổ xuống bên dưới, nhẹ giọng bật ra một chữ
thu
!
Sức mạnh không gian màu xanh nhạt từ bầu trời khuếch tán xuống bên dưới, bao phủ thành Dạ Minh.
Phụ thân! Con tin tưởng phán đoán của Hiên Viên Thần Phong!
Tào Tư bội phục Hiên Viên Thần Phong đến cực điểm.
Với dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của Hiên Viên Thần Phong, mặc dù hắn ta không nói ra lý do hợp lý nhưng gã vẫn lựa chọn tin tưởng.
Tên này ở trong vũ trụ lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, được mấy vị Thiên Tôn nâng niu trong lòng bàn tay, từ đó tạo tính cách ngang ngược, không ngờ sau khi đến Thần vực rèn luyện thì cái tính này đã được mài giũa bớt.
La Chinh duỗi tay lấy lệnh bài chữ Cấn ra, vẽ một đường hầm không gian và mỉm cười với Hiên Viên Thần Phong:
Ngươi đi vào trước đi!
Một mình ta đi vào?
Hiên Viên Thần Phong hơi ngơ ngác.
Cảnh tượng này khiến Phổ Triết hơi sững sờ, lúc này mới phản ứng được:
Ha, đoán chừng là đám kiến con này thu được tin tức nên đã chạy đi từ sớm?
Phổ Triết cũng không suy nghĩ nhiều.
thấy thế nào?
Vừa rồi Hiên Viên Thần Phong đột nhiên xông vào, bảo Tào gia hãy sơ tán mọi người rời khỏi thành Dạ Minh.
Hắn ta nói, nếu không rời đi thì thần thành sẽ gặp phải kiếp nạn lớn, tất cả mọi người sẽ chết.
Thực ra Hiên Viên Thần Phong còn có rất nhiều câu hỏi...
Tới Tiên phủ sẽ có người tiếp đãi người, chúng ta còn phải đi làm vài chuyện khác.
La Chinh đáp.
Ông ta đã liên tục thu về hơn mười thân thành, bây giờ cũng lười điều tra xem trong đó có bao nhiêu người.
Chẳng cần biết bao nhiêu, cứ đưa tới Chúng Thánh Đường là được rồi...
Họ đã bị ép vào đường cùng phải thần phục Hàm gia, cũng là thần phục dưới chân Hiên Viên Vệ.
Gia chủ Tào gia trầm tư hồi lâu, trong mắt rốt cuộc ánh lên vẻ kiên định, ông ta nói:
Tào Tư nói đúng, mặc dù rời khỏi thành Dạ Minh tạm lánh sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng chút tổn thất này chẳng là gì so với tính mạng của chúng ta...
Sau khi Hiên Viên Thần Phong tiến vào đường hầm không gian rồi, La Tiêu cũng phẩy tay thi triển dịch chuyển không gian.
Hai cha con cùng biến mất trong góc nhỏ của thành Dạ Minh, rời khỏi Dạ Minh vực.
Những người còn ở lại ngoài thành đều không muốn rời khỏi thành Dạ Minh, nhưng Tào gia đã hạ lệnh nên bọn họ cũng chỉ có thể rời đi, đợi đến khi Tào gia hủy bỏ lệnh cấm là có thể trở về.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng màu xanh trên thành Dạ Minh, trong lòng bọn họ bắt đầu dâng lên cảm giác không lành.
Trong phủ thành chủ của thành Dạ Minh, gia chủ Tào gia đã ngừng bế quan, trên gương mặt đầy vẻ thận trọng.
Ông ta im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
Các vị...
Đa số người đều không hiểu được hành động của Tào gia, đang yên đang lành sao lại hạ lệnh bắt buộc tất cả mọi người rời khỏi thân thành.
Nhưng Tào gia là người thống trị thân thành này, đương nhiên bọn họ có quyền lợi đuổi thần dân ra khỏi đây...
Những người bị cuốn vào luồng sáng xanh lập tức cảm giác được không gian quanh thân chợt đông cứng lại, toàn thân không tự chủ được mà bị hút lên trên cao, chui vào trong gương đồng...
Cứ quét qua một đường như vậy là đã có mấy chục nghìn người bị hút đi.
Mọi người trong thành Dạ Minh nghe đây, chúng ta hãy bỏ thành tạm lánh!
Mệnh lệnh của Tào gia nhanh chóng được ban bố ra ngoài, thành Dạ Minh đang chìm trong đêm đen bỗng chốc sôi trào.
Ngoài thành còn có một lượng cá lọt lưới đáng kể đang điên cuồng chạy trốn, song Phổ Triết cũng lười để ý tới.
Ông ta thi triển dịch chuyển không gian, chạy tới thần thành tiếp theo.
Đường ra khỏi thành đông nghịt người, mọi người từ bốn phương tám hướng rời khỏi thân thành.
Rất nhiều người sau khi rời khỏi thân thành vẫn đứng ở ngoài nhìn ngó, không đi đâu xa.
Lúc này trên mặt Phổ Triết toàn là vẻ mất kiên nhẫn...
Trong mấy tên Hiên Viên Vệ, luận về sức chiến đấu thì ông ta chỉ đứng sau đại ca Bàng Miểu, nhưng đại ca lại sai khiến ông ta đi làm cái việc bẩn thỉu này! Thằng nhóc Hốt Diễm kia là nhẹ nhàng nhất, ngày ngày đứng trên đảo nổi thôi thúc ngọc Hiên Viên, tìm kiếm Hiên Viên Vệ có thể đi ngang qua đây.
Hả?
Sức mạnh không gian bao phủ toàn bộ thân thành, thế nhưng không ai bị kéo lên cả.
Cứ nghĩ đến đó là ông ta lại giận sôi người.
Vừa nãy đại ca đã truyền lệnh cho ông ta phải đẩy nhanh tiến độ thu thập máu thịt.
Chạy mau!
Mắt thấy vầng sáng xanh chuyển hướng từ trong thành tới chỗ bọn họ, một vài chân thần lập tức co chân bỏ chạy! Nhưng tốc độ của bọn họ sao có thể nhanh hơn Phổ Triết? Ánh sáng xanh phát ra từ gương đồng nhẹ nhàng quét qua, bao phủ những người này vào bên trong.
Rời thành gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với Tào gia! Chuyện như thế này chúng ta nên mời Bạch gia tới làm chủ, tin rằng Bạch gia có thể bảo vệ chúng ta chu toàn.
Hơn nữa...
Mặc kệ có phải thần thánh trung ương gì hay không, mặc kệ gây ra ảnh hưởng gì cũng phải thu về hết...
Nếu đã không có gì phải e sợ thì ông ta cũng không cần phải bôn ba khắp chốn, chọn đi chọn lại, cứ đi thẳng về hướng Đông thu thập từng thần thành một là được! Phổ Triết vừa hiện thân thì trong tay đã xuất hiện một chiếc gương cổ hình tròn tỏa ra làn sóng dao động không gian dập dờn.
Ánh mắt ông ta quét nhìn bên dưới, phát hiện còn có một đám người dừng lại ngoài thành.
Sau đó ông ta cầm lấy gương đồng, quét tới bên ngoài thành...
Người Tào gia hiện đang trú ngụ tại một nơi cách thành Dạ Minh mấy chục dặm cũng nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Đó là thủ đoạn gì? Chỉ một cái gương đồng chiếu xuống mà đã hút đi nhiều người như vậy!
Khí thế của người này quá kỳ lạ, ta không nhìn ra hắn tu luyện loại thần đạo nào!
Đó là thánh nhân phải không? Không biết là thánh nhân nhà ai!
.
chuyện ở thành Viêm Nguyệt cũng phải nhờ Bạch gia ra mặt cho chúng ta, cho dù đối phương là thánh nhân cũng sẽ kiêng dè đôi chút!
Một vị trưởng bối Tào gia lên tiếng.
Tào Tư vội vàng nói:
Đợi được Bạch gia ra mặt cho chúng ta, sợ rằng chúng ta đã mất mạng cả rồi! Bọn họ nào biết, ngay cả Bạch gia trên đảo nổi cũng khó mà bảo vệ chính mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.