• 8,687

Chương 2502: Tìm kiếm


Ủy Nhàn khẽ gật đầu, phi thuyền đang lơ lửng trên không trung từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng ở tầng trên của Thần vực.


Cộp cộp!
8 Úy Nhàn nhảy từ trên phi thuyền xuống, quét mắt nhìn xung quanh một lượt.

Cộp...

Một tiếng vang trầm đục truyền tới, Úy Nhàn lảo đảo chui ra khỏi đường hầm không gian.
Chúng ta đi thôi!

Đám Hiên Viên Vệ này lại lên phi thuyền một lần nữa.

Tìm ra và giết chết bọn họ đi, chúng ta có thể tiếp tục đục bức tường không gian mà bọn họ đang phá, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Trọng Linh nói:
Bọn họ phá vỡ bức tường không gian, đương nhiên không gian sẽ dao động mãnh liệt.
Mặc dù đỉnh chóp của Thần vực rộng lớn, nhưng muốn tìm cũng không khó.

Chỉ cần không gian dao động một chút thôi cũng sẽ cực kỳ dễ phát hiện ra.

Õ?
Ngay vào lúc này, Ủy Nhàn bỗng phát hiện ra gợn sóng dao động không gian rất nhẹ, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Phi thuyền luôn giữ một khoảng cách tầm một tấc với Thần vực, gần như bay là là sát Thần vực, còn nhóm Hiên Viên Vệ thì nhao nhao dùng thần thức để tìm kiếm...
Thần thức khuếch tán càng xa thì cảm giác lại càng kém nhạy bén, nhưng bọn họ không phải định tìm người mà là tìm kiếm dao động không gian nên như thế này cũng đã đủ rồi.
Cách đó ba mươi nghìn dặm, Phù Nhị đã bố trí một phù trận ở xung quanh, có tên gọi là Tứ Linh Thần Ấn.
Phù trận này có thể che giấu được tất cả mọi hơi thở, kể cả hơi thở sinh mệnh hay hơi thở linh hồn đều có thể che giấu được.
Hơn nữa, đây lại là thế giới do Xi Vưu sáng tạo ra, chắc hẳn không sai đâu.

Hèn chi Bàng Miểu nói chúng ta không thể nào trực tiếp tiến vào Thần vực được.
Úy Nhàn nhíu mày nói:
Bọn họ nói trong đường hầm không gian cũng có tường chắn, không biết bức tường chắn này có ngăn được chúng ta hay không?
Nói xong, Ủy Nhàn tùy ý bước ra một bước, không gian trước người gã dao động.
Nháy mắt sau, gã đã tiến vào trong đường hầm không gian với vẻ nhàn nhã.
He he
Lâu chủ Thanh Yêu cười nói.
Lý Huyền Nguyệt liếc nàng ta một cái:
Gia tộc Huyền Nguyệt của chúng ta đã lựa chọn con đường này, nào có chuyện đụng phải khó khăn liền lùi bước? Dù cho Lý Huyền Nguyệt ta không đủ thực lực, nhưng quyết sẽ dốc hết toàn lực!
Lý Huyền Nguyệt biết rõ sự chênh lệch giữa cường giả Bỉ Ngạn cảnh và thánh nhân.
Nếu người tới là địch thì đúng là gặp ma rồi.
Nếu đó là kẻ địch, ta sẽ lập tức chui vào trong Thần vực.
Nếu dốc sức bồi dưỡng thì ngày sau sẽ trở thành cánh tay trái bờ vai phải của mình.

Chỉ cần thăm dò thuận theo dao động không gian là được.

Xem ra bức tường không gian của Thần vực cũng không dễ phá vỡ đâu!
Trọng Linh nói.
Úy Nhàn thở dài, nói:
Lúc trước Bàng Miểu có nói rằng bọn họ phải mất mười năm mới khiến bức tường không gian nứt ra một cái khe, miễn cưỡng lắm mới chui qua được.
Những Hiên Viên Vệ khác thì đồng loạt lắc đầu, bọn họ cũng không biết lai lịch của bảo vật này.
Tuy nhiên, một Hiên Viên Vệ có vẻ hơi trẻ tuổi đứng ở cuối cùng lại trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
Ta nghe nói Xi Vưu có một chí bảo tên là khiên Thiên Kính, có hình tam giác, bất cứ sức mạnh nào trên thế gian này
Nếu để phi thuyền Lăng Tiếu bay với tốc độ nhanh nhất thì khoảng cách ba mươi nghìn dặm chỉ bằng một cái chớp mắt.
Dù nhóm Hiên Viên Vệ đã giảm tốc độ của phi thuyền tới mức thấp nhất để tìm kiếm sóng dao động không gian, nhưng cũng chỉ mất mấy chục giây là tới nơi rồi.

Phi thuyền kia tới đây rồi...
La Tiêu cau mày nói.

Không biết là địch hay là bạn.
Ngay khoảnh khắc khi huyết phù này dán lên mặt đất, một vầng sáng màu đỏ khuếch tán từ bàn tay của Úy Nhàn ra, cùng với đó là một tiếng vang trầm đục.
Tầng trên của Thần vực rung chuyển từng đợt...
Dù có người ngay ở sát bên cũng không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
Tộc Nữ Oa, đám Xi Vưu Vệ, Lê Lạc Thủy và các thánh nhân của Thần vực đều trốn ở trong phù trận Tứ Linh Thần Ẩn.
cũng không thể phá vỡ được.
Chắc hẳn đây chính là món bảo vật ấy.
Ủy Nhãn nhìn Hiên Viên Vệ kia với vẻ kinh ngạc, nói:
Trọng Linh, ngươi chắc chắn chứ?
Hiên Viên Vệ tên Trọng Linh kia gật đầu:
Hình dạng của nó trùng khớp.
Có lẽ vì quá tự tin, gã đã đâm vào bức tường trong đường hầm không gian mà không có chút phòng bị nào, thế nên bây giờ trông có vẻ rất chật vật.

Cái bức tường không gian chết tiệt này! Úy Nhàn hơi phẫn nộ.

Đây là cái gì?
Ủy Nhàn nhíu mày nhìn chằm chằm tấm khiên ở dưới chân, hỏi.

Đúng là bảo vật lợi hại, một kích toàn lực của Úy Nhàn đại nhân mà cũng không thể nào phá vỡ được nó...
Lộc Gia vội nói.
Lúc gã cất tiếng, Lộc Gia đã cho dừng phi thuyền Lăng Tiếu lại.
Mặc dù những người khác cũng sử dụng thần thức để cảm ứng dao động không gian nhưng vẫn chẳng phát hiện ra một tia dao động không gian nào.

Vù vù...

Khi tầng trên của Thần vực rung chuyển, một tấm khiên hình tam giác từ từ xuất hiện, lộ rõ ở mặt ngoài của tầng trên Thần vực.
Úy Nhàn nhằm chặt hai mắt, thần thức khuếch tán ra ngoài giống như những sợi tơ bay ra, phủ dày đặc trong phạm vi mấy nghìn dặm...
Không gian trong hỗn độn là vững chắc nhất, thậm chí còn hơn cả trong thế giới mẹ.
Ủy Nhàn khẽ gật đầu, nhìn Trọng Linh với vẻ hài lòng.
Mặc dù Trọng Linh là Hiên Viên Vệ nhất phẩm, có tu vi thấp nhất trong những người ở đây nhưng đầu óc lại thông minh nhất.

Bọn họ đang tiến về phía này! Chúng ta hãy im lặng đi.
Thánh nhân của Kiếm tộc nói.
Phù Nhị cười nhạt cất lời:
Phù trận Tứ Linh Thần Ấn của ta có thể che giấu tất thảy, bọn họ có thể phát hiện ra chúng ta hay không chẳng liên quan tới việc chúng ta có nói hay không.
Khu vực đỉnh chóp của Thần vực rất bằng phẳng, trong 3tầm mắt chẳng có bất cứ vật gì, trông có vẻ rất hoang vu.
Một Hiên Viên Vệ nhảy xuống sau gã, nói:
Thần vực này lớn hơn rất nhi9ều so với tưởng tượng của chúng ta.

Dù sao đây cũng là thế giới do Xi Vưu sáng tạo ra...
Úy Nhàn thản nhiên nói.
Muốn phá vỡ bức tường này trong thời gian ngắn là chuyện không thể.
Nhưng những Xi Vưu Vệ kia đã tới đây từ lâu, chắc chắn bọn họ đã cố gắng hết ngày lại đêm để phá vỡ bức tường không gian này.

Khi gã rơi xuống đất lại thì cũng hung hăng đập mạnh huyết phù kia xuống mặt đất.

Bốp!

Cho dù ngươi có gào to lên, bọn họ cũng chẳng thể nào nghe thấy đâu.

Mặc dù Phù Nhị nói như vậy, nhưng thấy phi thuyền kia đang từ từ tới gần, mọi người vẫn không tự chủ được nín thở và giữ im lặng.
Dứt lời, gã 6ngồi xổm xuống và dùng tay gõ nhẹ xuống mặt đất, tạo ra từng tiếng vang trầm đục.
Sau khi suy tư một lúc, gã đột nhiên nhảy lên 5một cái, đồng thời trong tay xuất hiện một huyết phù màu đỏ tươi.

Uy Nhàn đại nhân, ngài phát hiện ra gì sao?
Lộc Gia hỏi.

Úy Nhàn nhìn về phía bên trái, chỉ về phía xa xa:
Ở hướng kia!

Ở hướng kia ư? Ở đó không có gì cả.

Ta cũng không phát hiện được dao động không gian ở đó.

Thần thức của Úy Nhàn đại nhấn mạnh hơn chúng ta.

Có lẽ ngài đã phát hiện ra gì đó.
Thế là phi thuyền Lăng Tiêu chuyển phương hướng, bay về hướng mà Úy Nhàn chỉ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.