• 8,615

Chương 2526: Ra đời


Mấy ngày qua trên biển Thời Gian luôn chấn động không thôi, toàn bộ đảo nổi – bao gồm cả đảo nổi của Mục gia - cũng bị nhấp nhô lên xuống.
Vì thế Mục Ngưng từng nghi ngờ rằng trong Thần vực chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì rất lớn, bởi vì ngay cả đảo nổi của các gia tộc quyền 3thế mà cũng suýt rơi vào biển Thời Gian.

Trong lòng nàng chất chứa sầu lo, đồng thời không tự chủ được mà nghĩ đến La Chinh.
Không biết những năm qua hắn có khỏe mạnh không? Những ý nghĩ này cứ xoay quanh trong đầu nàng khiến nàng khó mà tĩnh tâm cho được.
Nhưng vì bị bức tường Cấm Thần Bích nhất lại nên nàng căn bản chẳng thể thoát đi, trừ phi nàng tu thành chân thần đại viên mãn.

Thă5ng tiến từ chân thần cấp thấp lên chân thân cấp cao chỉ trong vòng mấy chục năm đã là cực hạn rồi, muốn tiến thêm một bước nữa thì chỉ trừ khi gặp được cơ duyên rất lớn, nếu không rất khó đột phá được.
La Chinh khẽ thở dài một hơi.
Hắn không muốn thấy Mục Ngưng đau lòng, nhưng có một số việc cuối cùng nàng cũng sẽ biết, cho nên hắn bèn kể lại chuyện Mục Huyết Dung chết trong Âm Dương Lô Đỉnh, và cả chuyện trước khi chết nàng ta nhớ về muội muội mình nên bắt hẳn phải hứa thả Mục Ngưng ra bằng mọi cách, Nghe xong câu chuyện, Mục Ngưng lại càng đau lòng hơn.
Nàng gục đầu lên vai La Chinh khóc nức nở một lúc lâu, có vẻ đã bị nỗi đau giằng xé đến không kiềm chế được.
Ngay lúc Mục Ngưng đang suy tư thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình.

Ai đấy?
Mục Ngưng nghiêng đầu nhìn lại, bím tóc đuôi ngựa sau lưng cũng đong đưa theo.
Lúc nhìn thấy La Chinh, đôi mắt sáng ngời của nàng lập tức toát lên cảm xúc khác thường.
Định quang minh chính đại dẫn mình đi ư? Đây chính là đảo nổi Mục gia đấy!

Nàng ta sẽ không ngăn cản.
La Chinh nghiệm mặt nói.

Vì sao?
Mục Ngưng thấy lạ bèn hỏi.
Về lý, Mục Huyết Dung chỉ là gieo gió gặt bão, huống chi nàng ta còn năm lần bảy lượt muốn giết chết La Chinh.
Chẳng qua bây giờ thấy Mục Ngưng đau khổ như vậy, La Chinh lại cảm thấy không đành lòng.
Hắn vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của Mục Ngưng, nói:
Thật ra muốn Mục Huyết Dung sống lại cũng không phải là chuyện bất khả thi...
Mục Ngưng ngẩng phắt đầu lên, sững sờ nhìn La Chinh, trong đôi mắt to tròn đỏ ửng dấy lên tia hy vọng:
La Chinh, ý huynh là có thể làm cho tỷ tỷ sống lại ư?
La Chinh gật đầu:
Quả thực ta có thể làm được.
Chỉ cần cài lửa ký ức vào thôi, cho nên việc chuyển kiếp sống lại đúng là không khó đối với hắn.
Bảng đá thống trị phóng lôi phạt không ngừng, mãi một tháng sau mới yên bình lại.
Lôi phạt ngừng chứng tỏ toàn bộ Hiên Viên Vệ trốn trong Thần vực đều đã bị diệt sạch.
Sau đó, La Chinh báo cho mấy người Trì Nghĩa biết về vị trí nơi mấy Hiên Viên Vệ đó bị đánh chết.
Ngay cả bảng đá thống trị mà cũng nằm trong tầm khống chế của La Chinh thì đương nhiên bảng đá thiên giới chẳng là gì cả.
Sau khi dập tắt bảng đá thiên giới, La Chinh mang theo Đông Phương Nghênh Thanh xuất hiện trong phủ thành chủ.
Lúc hai người vừa tiến vào, trong hậu viện phủ thành chủ liền vang lên tiếng khóc oe oe to rõ của em bé.
Các Hiên Viên Vệ này đến từ thế giới mẹ, trên người chắc chắn sẽ mang theo không ít thứ.
Nhóm lão Kim cũng rất coi trọng chuyện này nên đương nhiên sẽ không để mặc cho những thứ đó thất lạc ở chốn sâu trong
Thần vực, thể là nhóm người Trì Nghĩa liền lên đường đi đến những vị trí ấy nhằm thu nhặt về.

Mục Huyết Dung đã chết tại vực sâu Ma Vực rồi.
La Chinh đáp.
Nghe được tin này, sắc mặt Mục Ngưng thoắt trắng bệch.
Mặc dù nàng với Mục Huyết Dung bất hòa với nhau, nhưng dù gì cũng là tỷ muội tình thâm.
La Chinh và Đông Phương Nghênh Thanh xuất hiện tại Vô Tướng vực ở phía Nam Thần vực.
Dưới chân họ là một thân thành trung ương do một bảng đá thiên giới bảo vệ.

Ở ngay bên dưới.
La Chinh nói.
Thân xác Ủy Nhàn bị lôi phat tra tấn đến mức cháy xém, gương mặt cũng méo mó cực kỳ.
Gã bị lôi phạt trong Thần vực tra tấn cho đến chết nên có thể thấy được gã rất không cam lòng.
Tám tháng sau...
La Chinh cười nói:
Đúng là ta tới dẫn muội đi, nhưng không phải là lén lút.


Nhưng tỷ tỷ ta...
Mục Ngưng lo lắng nói.
Nàng không hiểu ý La Chinh lắm.

Ai! Dám xông vào phủ thành chủ!

To gan!

Hai kẻ bỗng nhiên đột nhập xông vào trong phủ khiển các thị vệ chú ý tới ngay.
Gia tộc quản lý thần thành trung ương này là Diệp gia, một gia tộc cấp một.
Mục Ngưng bỗng níu lấy tay La Chinh:
Xin huynh đấy, La Chinh! Để tỷ tỷ ta sống lại đi!
Đương nhiên nàng biết rõ về mối thù giữa La Chinh và tỷ tỷ, tỷ tỷ nàng từng suýt giết La Chinh khi ở cấm địa biển Thời Gian Mặc dù nàng không hay biết gì về những chuyện xảy ra sau này, nhưng nàng hiểu tính tình của Mục Huyết Dung.
Nàng ta chắc chắn sẽ không buông tha cho La Chinh.
La Chinh nhìn chăm chú vào gương mặt trắng nõn như ngọc của Mục Ngưng, gương mặt ấy ngây thơ đáng yêu đến mức thật sự khiến người ta đau lòng.
Hắn mỉm cười, nói:
Phục sinh thì ta không làm được, ta chỉ có thể giúp nàng ta chuyển kiếp sống lại thôi.
Những ký ức đương thời cũng có thể giữ lại.
Toàn bộ mọi thứ trong Thần vực đều đã nằm trong tay La Chinh, cho nên hắn không sợ một Mục Huyết Dung nho nhỏ.
Huống chi trước khi chết, tính tình của nàng ta có vẻ đã thay đổi không ít, vì vậy hắn mới nể mặt Mục Ngưng mà đồng ý việc này.
Trên gương mặt của Đông Phương Nghênh Thanh mang đầy vẻ chờ mong, nàng ta nói:
Vậy chúng ta đi xuống xem thử!
La Chinh khẽ gật đầu, sau đó đáp xuống thần thành trung ương cùng nàng ta.
Ngay khi họ vừa vào đến thân thành, bảng đá thiên giới bảo vệ thành lập tức bị kích hoạt.
Thế nhưng lúc nó còn đang chuẩn bị phát ra đòn tấn công thì một La Chinh lập tức dập tắt nó chỉ bằng một ý nghĩ, ánh sáng quanh phiến đá tắt lịm.
Nàng có vẻ đã bị hắn làm choáng váng, thốt lên:
La Chinh! Huynh đến rồi!
Sau tiếng thốt nghẹn ngào ấy, nàng lại chợt cảnh giác, vội vàng bịt miệng lại.

Muội sợ gì chứ?
La Chinh bị cử động đáng yêu của Mục Ngưng chọc cười.
Mục Ngưng thấp giọng hỏi:
Huynh lẻn vào Mục gia cứu ta đấy à?
Trí tưởng tượng của cô bé này bay cao bay xa thật đấy.
Gia chủ Diệp Chính Kỳ là người rất có danh tiếng và thực lực tại phía Bắc Thần vực.
Thị vệ Diệp gia thấy có người ngoài chui vào phủ thành chủ nên đương nhiên vội vàng bao vây lại.
Ngay lúc này Diệp Chính Kỳ cũng đang quanh quẩn ngay tại cổng hậu viện đợi phu nhân của mình sinh con.
Cho dù Mục Huyết Dung giam Mục Ngưng lại nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho muội muội mình.
Bây giờ nghe thấy tin dữ mà La Chinh mang tới, trong thời gian ngắn nàng khó mà chấp nhận cho nổi.

Sao lại vậy chứ...
Giọng Mục Ngưng chợt nghẹn ngào.
Đông Phương Nghênh Thanh vui mừng hỏi:
Là chàng phải không?


Ừ.
La Chinh đáp.
Mặc dù biết đứa bé vừa ra đời này chính là Hoa Thiên Mệnh chuyển kiếp thành, song trong lòng La Chinh vẫn quẩn quanh một cảm giác quái lạ khó tả.
Nghe được tiếng quát hỏi của các thị vệ, Diệp Chính Kỳ lập tức sầm mặt chạy thẳng đến đây.

Nhưng khi nhận ra tu vi của La Chinh, vẻ mặt y thoắt thay đổi, lập tức trầm giọng hỏi:
Không biết các hạ là ai, vì sao tự ý xông vào Diệp gia ta?
La Chinh còn đang suy tư nên trả lời câu hỏi củay thế nào thì không ngờ Đông Phương Nghênh Thanh đã xông lên trước, nói:
Ta đến tìm phu quân ta!


Đáp án này khiến Diệp Chính Kỳ càng khó hiểu:
Phu quân ngươi là ai? Sao lại phải đến Diệp gia ta tìm?
Đông Phương Nghênh Thanh trả lời thẳng thắn:
Chính là bé trai vừa mới ra đời đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.