Chương 2617: Rơi kiếm
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1467 chữ
- 2022-02-19 10:13:36
Thu Quân Sơn sờ mũi, sử dụng dịch chuyển không gian, lặng lẽ biến mất tại chỗ.
Lời của Tà Sơn khiến Thu Hàn Yên và Thu Thắng Thủy gần như 8đồng thời ngẩng đầu lên, sứ giả đón người mà Thái Nhất Thiên Cung phái tới cũng là một hy vọng, nhưng hy vọng này vừa thoáng qua đã tan vỡ.
<3br>Thu Quân Sơn rời đi khoảng một nén nhang, sau đó lại quay lại nơi này, thả thứ gì đó từ trên không trung xuống.
Bịch, bịch...
Vật ki9a đập xuống, lăn vài vòng.
Nhưng các ngươi còn có thể sống được thêm mấy ngày?
Thu Hàn Yên im lặng...
Tất cả đệ tử học cung cũng không biết nói gì hơn.
Mất công ta bảo Tà Sơn5 lão đệ bày đại trận ở đây.
Thu Quân Sơn nói với vẻ khinh thường.
Thu Hàn Yên ngẩng đầu nhìn Thu Quân Sơn, nói:
Ngươi giết hại người của Thái Nhất Thiên Cung, chọc Thiên Cung tức giận...
Ngươi không sợ sao?
Đương nhiên ta sợ Thiên Cung tức giận rồi, nhưng đường đường là Nhân tộc chính thống thì sao có thể chú ý đám nhân vật nhỏ như thế này chứ?
Thu Quân Sơn khinh thường nói.
Rầm, rầm!
Lúc trận rung động dữ dội kia truyền đến đây, ánh mắt La Chinh lập tức nhìn về phía Đạo Kiếm Cung.
Động tĩnh lớn như vậy tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường làm.
Bây giờ, người duy nhất mà họ có thể trông cậy chính là La Chinh.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hy vọng mà La Chinh đem tới càng lúc càng trở nên hư vô mờ mịt.
Nháy mắt một cái, lại một ngày nữa trôi qua...
Chẳng qua, sống như vậy còn đáng sợ hơn là chết.
Đúng lúc này, trên bầu trời có hai bóng người lặng lẽ xuất hiện.
Họ đứng trên một thanh bảo hiểm dài tới nghìn mét, vô cùng bắt mắt, nhưng chẳng biết tại sao đám người của tộc Hắc Nhung ở bên dưới lại không ai phát hiện ra.
Hà Trì nhẹ nhàng móc một thanh kiếm nhỏ màu xanh lá ở bên hông ra, sau đó duỗi ngón tay bắn thanh kiếm nhỏ ra.
Thanh kiếm nhỏ này rung động phát ra tiếng trên đỉnh đầu của tất cả người tộc Hắc Nhung và Đại Thực Yêu Hoa trong Thất Tinh thành đều xuất hiện một thanh kiếm nhỏ.
Ngay sau đó, Hà Trì đột nhiên thốt ra một chữ:
Rơi!
Phập phập phập phập.
Những thanh kiếm nhỏ đang lơ lửng trên đầu đảm dị tộc đồng loạt rơi xuống.
Hôm nay đã là ngày thứ tư, bí giả thần thông của Thu Hàn Yên lại mờ thêm ba phần, hiện tượng tan biến đang dần dần rõ ràng hơn.
Ngay cả La Chinh cũng không có cách nào giữ được bình tĩnh được nữa.
Hắn tin tưởng lời hứa của Tiểu Sương, nhưng bị giả thần thông bị phá hủy giống như tử thần đang bước từng bước tới gần, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ thấp thỏm.
La Chinh là người mà lão tiền bối Thu Âm Hà đích thân mời...
Nếu hắn không trở về được Thái Nhất Thiên Cung, Thu Âm Hà sẽ để ý.
Thu Hàn Yên nói tiếp.
Thu Quân Sơn nhếch miệng cười:
Đến lúc đó ta đã rời khỏi Thất Tinh Châu từ lâu rồi.
Lâm Chiến Đình nhìn về phía Thất Tinh thành, đôi lông mày thô to nhíu lại:
Tình cảnh của nơi này còn bết bát hơn so với tưởng tượng của ta.
Hà Trì thở dài:
Ta không tán thành việc Thu Âm Hà khai sáng tông môn ở những nơi quỷ quái này.
Ông ta gieo hạt giống xuống nhưng lại không thèm quản lý, những tộc người ở đây đúng là xui xẻo...
Bọn họ là những nhân vật ngồi trên cao, không thể nào coi sóc chu toàn khắp tứ bề được, nhưng để thể lực như Đạo Kiếm Cung tự sinh tự diệt thì đúng là quá tàn khốc.
Hừ! Ta sẽ xuống lòng đất để tiêu diệt gốc cây yêu kia.
Các ngươi đi bên này...
Một kẻ tộc Hắc Nhung quát lên.
Hơn trăm cô gái đang sợ hãi tới mức không thốt lên lời bị tập trung vào một chỗ.
Bọn họ không chỉ được dùng để mấy tên tộc Hắc Nhung phát tiết thú tính, mà còn được xem như lương thực để ăn, đây cũng là nguyên nhân mà họ còn sống sót tới tận bây giờ.
Chỉ một lát sau, trong tay Lâm Chiến Đình cầm một hạt châu màu xanh biếc, xuất hiện bên cạnh Hà Trì thương nhân:
Đại Thực Yêu Hoa trưởng thành tới cấp bậc này đúng là hiếm thấy! Có điều nội đan của cây hoa yêu quái này chẳng có tác dụng gì với ta!
Dứt lời, Lâm Chiến Đình vứt viên nội đan kia cho Hà Trì.
Hà Trì cất viên nội đan này đi, ánh mắt nhìn về phía Bắc: Vừa kịp.
Vừa kịp gì vậy?
Lâm Chiến Đình không hiểu hỏi.
Người mà Chiến Đình huynh muốn giải cứu còn ở phía Bắc của Đạo Kiếm Cung, cách đây ba nghìn dặm.
Ta cảm ứng được bí giả thần thông Càn Ngô Tản năm xưa đã ban cho cô gái của Đạo Kiếm Cung kia cũng đang mở ra ở vị trí cách đây ba nghìn dặm về phía Bắc.
Càn Ngô Tán này chỉ có thể duy trì được năm ngày mà thôi.
Hà Trì cười nói.
Hà Trì thượng nhân, làm phiền ngươi giết đám yêu nhân dị tộc này!
Lâm Chiến Đình khịt mũi rồi phóng thẳng về phía Thất Tinh thành.
Một tiếng nổ vang lên, trên đỉnh núi Thất Tinh xuất hiện một cái động lớn, thân thể vạm vỡ của Lâm Chiến Đình đã chui vào trong đó.
So với ông ấy, động tác của Hà Trì lặng lẽ hơn nhiều.
Đám người Thu Hàn Yên ngưng mắt nhìn, sắc mặt họ lập tức trở nên ảm đạm.
Đó là mấy cái đầu của con ngư6ời.
Đường đường là Thái Nhất Thiên Cung, thế mà sứ giả được phái tới lại chỉ có chút thực lực cỏn con ấy.
Một số có chút kiến thức bỗng kịp phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:
Là đại năng của Nhân tộc chúng ta ra tay!
Không biết là ai mà lại mạnh như vậy!
Đúng là báo ứng! Đám yêu nhân này đều đáng chết!
Ngay trong khoảnh khắc họ mừng rỡ khôn xiết thì trong núi Thất Tinh đột nhiên truyền tới từng tiếng nổ lớn.
Rầm!
Uy lực của vụ nổ này gần như khiến cả ngọn núi lớn bắn lên, hàng chục nghìn dặm xung quanh vẫn có thể cảm nhận được sự rung động dữ dội.
Vào lúc chạng vạng tối ngày thứ tư, khi ánh chiều tà đọng ở phía chân trời tạo ra các tia sáng đỏ yêu dã, mùi máu tươi nồng nặc trong Thất Tinh thành bốc lên tận trời, xen lẫn mùi thối rữa của thi thể.
Thất Tinh thành vốn phồn thịnh này trở thành chiến trường đẫm máu, xung quanh toàn thị thể sót lại và máu tươi.
Thành trì khổng lồ này yên tĩnh tới đáng sợ.
Bí giả thần thông đó là do Hà Trì ban cho Thu Hàn Yên, đương nhiên ông có thể cảm nhận được và dễ dàng suy đoán ra vị trí.
Xem ra ta lại nợ một nhân tình của Hà Trì thượng nhân rồi.
Lâm Chiến Đình cười ha ha.
Thân thể của hai người lóe lên, dùng dịch chuyển không gian để đi về phía Bắc.
Dù là kẻ có cảnh giới chân thân hay cường giả Bỉ Ngạn Cảnh của tộc Hắc Nhung đều bị thanh kiếm kia rơi xuống và đâm chết.
Chúng không kịp phản kháng hay kêu thảm, phần lớn đều chết trong sự hoang mang...
Những Nhân tộc đang bị cầm tù trong Thất Tinh thành thấy rất nhiều kẻ tộc Hắc Nhung đột nhiên chết trước mặt mình thì đều sợ ngây người.
Thu Hàn Yên và Thu Thắng Thủy cũng nhanh nhạy nhận thấy điều này.
Trong mắt họ lóe lên một tia sáng lạ, trong lòng khó mà ức chế được sự kích động.
Tà Sơn và Thu Quân Sơn hơi trầm mặt xuống.
Không biết trong Đạo Kiếm Cung xảy ra chuyện gì?
Lần đầu tiên, trong lòng Thu Quân Sơn xuất hiện cảm giác bất an.
Để ta đi xem một chút!
Tà Sơn nói.
Lúc này, một tiếng cười khí phách sang sảng truyền tới:
Người chết hết rồi, còn gì đâu mà xem?
Tà Sơn ngẩng đầu lên, thấy trên không trung đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
Họ xuất hiện ở đây từ bao giờ, gã vốn chẳng phát hiện ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.