• 3,254

Chương 2619: Cuộc gặp mặt không vui vẻ


Ở giữa cửa núi là một bảng hiệu có khắc hai chữ lớn
Thái Ất
.

Chỉ có điều trong hai chữ to này tản ra từng kiểm ý sắc bén.
Đám người quan sát một lượt, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy trên không trung chỉ một màu nâu xám.


Đây là nơi nào?

Đi ra khỏi khoảnh sân rộng, ở phía dưới là vách núi dựng đứng, bên dưới là mấy chục con đường núi uốn lượn xung quanh.
Với tu vi của những đệ tử học cung này, họ có thể bay thẳng xuống dưới.
Lúc này Lăng Sương cũng chạy tới, đứng ngăn trước mặt La Chinh:
La Chinh, cô cô của ta sốt ruột cứu con nên nói chuyện hơi khó nghe, ngươi đừng để trong lòng!
La Chinh khẽ lắc đầu:
Ta sẽ không để trong lòng đâu.

Nhưng người ở lại núi Thái Ất thì sẽ tốt hơn.
Lăng Sương nói.
Dì Bình ở bên cạnh cũng nói:
Muội phu đã cứu người về rồi, vậy mà Lan muội, muội lại nói vài câu khiến người ta tức giận bỏ đi.
Chuyện này không hay đâu...

Cứ để hắn đi đi! Đợi hắn hiểu núi Thái Ất có nghĩa là gì thì cuối cùng cũng sẽ trở về thôi.
Dì Lan cổ chấp nói.

Nhưng đó là bạn của con!
Đương nhiên Lăng Sương không đồng ý với dì Lan nên vội cất bước đuổi theo.
Nếu rời khỏi núi Thái Ất, ngươi sẽ hối hận cả đời.

La Chinh dừng chân lại, quay đầu nói:
Ta cứu con trai ngươi là vì Lâm Chiến Đình cứu ta một mạng, còn về phần thưởng gì đó thì ta chưa từng nghĩ tới, càng không có khả năng sẽ hối hận!
Dứt lời, hắn đi thẳng ra ngoài không hề quay đầu lại.

Dì Lan! Này...
Niệm tình người phụ nữ này sốt ruột cứu con nên hắn gật đầu đáp:
Có thể

Tốt lắm.
Dì Lan gật đầu:
Những người không liên quan khác có thể đi rồi, mình người ở lại đây là được.
Nàng ta vừa dứt lời, những thị vệ kia lập tức xông tới muốn mời các đệ tử học cung khác rời đi.
Thu Dịch, Nguyệt Bạch Thành và Lại Hoa Bắc nghe thấy vậy, trên mặt đều lộ vẻ mất mát.
Bọn họ còn chưa rõ mình đang ở đâu thì đã bị đuổi đi rồi, chẳng cần nghĩ cũng biết tâm trạng của họ thế nào.

Khô3ng phải Thái Nhất Thiên Cung mà là núi Thái Ất ư?


Trên bầu trời là gì thế? Sao có thể che được hết các ngôi sao nhỉ?
Dù là Ngu9yệt Bạch Thành hay Lại Hoa Bắc, thậm chí La Chinh cũng đều cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy cái không trung màu nâu trên đầu.

Đó khô6ng phải là bầu trời gì cả...
Đó là núi Thái Ất, chỉ có điều núi Thái Ất quá cao, các ngươi lại đang ở chân núi, núi đã che hết cả5 trời đất rồi.
Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Các đệ tử học cùng nhao nhao quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy người tới thì trong mắt lập tức có thêm mấy phần sắc thái.
Ở phía đối diện có ba cô gái xinh đẹp và một chàng thanh niên trẻ tuổi chậm rãi đi tới, sau lưng bọn họ còn có mấy thị vệ đi cùng.
Cáo từ!
La Chinh nói xong định xoay người rời đi.
Sắc mặt của các đệ tử học cung Thu Dịch, Nguyệt Bạch Thành cũng rất khó coi, họ cùng cất bước đi theo La Chinh.
Tuy lúc này họ đang đứng trên địa bàn của người ta, nhưng thân là đệ tử tinh nhuệ của Đạo Kiếm Cung, chung quy trong lòng cũng có sự kiêu ngạo.
Họ nào bằng lòng nhìn sắc mặt của người khác.
Gương mặt của dì Lan cũng trầm xuống, nàng ta nói với vẻ ngạo nghễ:
Núi Thái Ất ta giúp người qua đoạn thứ sáu chỉ đơn giản như một trò đùa.
Đợi đến khi con trai ta thoát ra được khỏi vòng xoáy, ngươi sẽ được thưởng thứ mà bản thân không tưởng tượng nổi.
La Chinh!

Lăng Sương đâu ngờ hai bên nói chuyện không hợp mấy câu đã chơi cứng đối cứng.

Mẫu thân!
Minh Hiên nhíu mày hô lên, hiển nhiên hắn ta cũng thấy mẫu thân mình hùng hùng hổ hổ hăm dọa người ta.
Thiếu nữ này mặc một áo lụa mỏng màu lam nhạt, trên khuôn mặt cực kỳ duyên dáng là nụ cười nhẹ nhàng, thể nhưng trong khí chất dịu dàng của nàng lại có kiểm ở nhàn nhạt.
Hiển nhiên, thiếu nữ này cũng là người tu luyện chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng.
Hai người phụ nữ còn lại thì có vẻ lớn tuổi hơn một chút, không thể nhìn ra tu vi, chắc hẳn là cường giả đứng đầu trong Bỉ Ngạn cảnh.
Các đệ tử học cũng không dám nhìn nhiều, toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở thiếu nữ đi đầu.

Ai là La Chinh?
Một trong hai người phụ nữ xinh đẹp trực tiếp hỏi.
Thiếu nữ kia chỉ khẽ cười, nói với người phụ nữ này bằng chất giọng mềm mại:
Dì Lan không cần phải gấp gáp vậy đâu, tốt xấu gì cũng để cho con đoán một chút...
Dứt lời, nàng dạo bước tới, ánh mắt lướt qua từng đệ tử học cung một, ngay sau đó liền dừng lại trên người La Chinh.

Đây cũng không tính là đoán được, tu vi của bọn họ đều không đủ, chỉ có ta là qua đoạn thứ hai.
Chỉ cần cảm nhận khí tức chân ý là biết được thôi.
Mặc dù đây là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng La Chinh vẫn dùng giọng điệu quen thuộc để nói.
Lăng Sương khẽ cười một tiếng, đang định nói chuyện thì dì Lan lại bước nhanh về phía trước.

Lời hứa cứu con trai người, đương nhiên ta sẽ thực hiện.
Nhưng ta nghe Tiểu Sương nói con trai người bị nhốt ở đoạn thứ sáu, trong khi hiện giờ ta mới ở đoạn thứ hai thôi.
Đợi tới ngày ta tới đoạn thứ sáu rồi, ta nhất định sẽ cứu con trai người ra ngoài.
Mặc dù Đạo Kiếm Cung là một thế lực nhỏ nhưng đã thống trị Thất Tinh Châu nhiều năm, trong cung cũng có không ít cô gái xinh đẹp.
Chỉ có điều, so với mấy cô gái trước mặt này thì lại chẳng đáng là gì.
Nhất là thiếu nữ đi đầu, nhìn qua chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, làn da trắng mịn như mỡ dê.
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn La Chinh bằng đôi mắt to trong veo không kiêng kỵ chút nào.
Lúc gặp nhau trong biển Chân Ý, cả hai đều không nhìn rõ diện mạo đối phương.
Đây là lần đầu tiên cả hai nhìn thấy khuôn mặt thật của nhau.
Sắc mặt La Chinh cũng trầm xuống, hắn nói ngay:
Những người này đi cùng ta tới.
Nếu họ không tiện ở lại đây thì ta cũng sẽ cùng đi luôn.
Dì Lan nhìn La Chinh với ánh mắt kỳ lạ, nói:
Phu quân ta cứu ngươi một mạng, ngươi cũng đồng ý cứu con trai ta.
Núi Thái Ất của ta là nơi người muốn nói đi là đi à?
Nói tới đây, khí thế của dì Lan cũng biến hóa, trong hơi thở mơ hồ có ý uy hiếp.
Nàng ta đánh giá La Chinh một chút rồi hỏi:
Ngươi là La Chinh? Ngươi có thể cứu con ta ra khỏi xoáy nước?

Minh Hiên ở bên cạnh dì Lan cũng lộ ra vẻ mặt chờ đợi.
Nghe giọng điệu này, lông mày La Chinh hơi nhíu lại.

Không dựa vào núi Thái Ất thì ta sẽ không qua được biển Chân Ý sao?
La Chinh nhìn Lăng Sương chằm chằm và hỏi ngược lại.


Đúng! La Chinh huynh chính là nhân vật nhất niệm ngộ đạo! Chỉ đọc một lần đã có thể tu thành chân ý Kiểm Vận Vĩnh Hằng! Thu Âm Hà lão tiền bối cũng điểm danh bảo huynh ấy gia nhập Thiên Cung!

Núi Thái Ất các người vênh váo kiêu ngạo, lẽ nào lợi hại hơn cả Thái Nhất Thiên Cung sao?


Mấy đệ tử học cung khác cũng lên tiếng thay La Chinh.

Lăng Sương hơi sững sờ:
Nhất niệm ngộ đạo...

La Chinh, ngươi có thể nhất niệm ngộ đạo sao?
Nàng đột nhiên nhớ lại chuyện lần trước La Chinh sử dụng chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên để vào biển Chân Ý, vậy mà lần này hắn bỗng nắm giữ được cả chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng nữa.

Chắc hẳn thật sự đã tu thành chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng chỉ trong một lần? Nhân vật như vậy, ngay cả núi Thái Ất cũng muốn cố gắng tìm kiếm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.